Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 44: Trò chơi trốn tìm (phần 2)

Cập nhật lúc: 2025-09-11 16:45:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn đám nam nữ ríu rít kéo lên lầu xuống, cứ như còn ham lắm chán, thì chỉ mong bọn họ nhanh nhanh kết thúc về ngủ cho xong.

Mẹ kiếp, đúng là tra tấn . lôi điếu thuốc , châm lửa, hít một dài, nhả khói ồng ộc.

Trương Nhã Hân  vẻ mặt cứ như sắp đánh , khẽ hỏi:

“Anh Thôi, ? Anh cũng sợ ?”

lắc đầu, gượng:

“Không , cứ tối đến là mặt nó co giật như thế đấy. Em đừng sợ là .”

Liếc đồng hồ, một giờ năm mươi. Trước mặt còn một nhóm nữa.

Chết tiệt, tính đến lượt và Nhã Hân chắc chắn sẽ đúng hai giờ.

thầm nghĩ: kệ , đến lúc đó cứ nhận thua, mặc ai gì thì , bảo dám lên chuồn thẳng.

Phải là, so với cái trò giả ma để hù dọa , đây mới là chuẩn đối phó với ma thật đấy!

Cuối cùng cũng sắp đến lượt và Nhã Hân. Trước mặt là Quan Minh với một thằng bạn cùng lớp tên Tạ Hiểu Lỗi bước lên cầu thang. Nhìn đồng hồ gần sát hai giờ, sang nhỏ với Nhã Hân:

“Anh hỏi cái , lát nữa… đừng lên nữa, ?”

Nhã Hân , lẽ trong lòng nghĩ đúng là đồ nhát gan. mấy chuyện quan trọng, giờ lúc để sĩ diện.

May mà em  khá hiểu chuyện, gật đầu :

“Được thôi, thật em cũng sợ lắm, chẳng lên . Đợi hai xuống về nhé.”

Tuyệt vời! Như sẽ đủ thời gian để bờ hồ. :

“Cảm ơn em nha, em gái.”

Nghe gọi là “em gái”, mặt Nhã Hân thoáng ửng hồng, lộ vẻ ngượng ngùng.

là phụ nữ, khó mà đoán trong lòng họ nghĩ gì.

Dưới lầu, lượt trở , từng cặp từng cặp bàn tán về cảnh Lưu Minh Minh và đồng bọn hù dọa.

lúc đó, lầu bỗng vọng xuống tiếng Tạ Hiểu Lỗi hốt hoảng hét to:

“Quan Minh! Mẹ kiếp, đừng hù  nữa! Cậu trốn !!”

vội vàng liếc điện thoại. Kim đồng hồ đúng hai giờ!

Trong đầu “ong” một tiếng — xảy chuyện !!!

Lúc nào còn để ý trò chơi vớ vẩn , lập tức lao nhanh lên lầu.

Đám lầu cũng cảm thấy , hơn nữa trò cũng đến lúc kết thúc, nên tất cả đều ùa theo.

Ở tầng ba, bắt gặp Tạ Hiểu Lỗi. hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Cậu hốt hoảng đáp:

“Vừa Quan Minh còn ngay bên cạnh, nhưng quẹo qua chỗ ngoặt cầu thang thì biến mất tiêu! Thật là dọa  quá thể!”

Mẹ kiếp, tim thót . Nếu là Quan Minh cố tình dọa thì còn đỡ, nhưng lo là   … ma quỷ chặn mất !

Không sợ gió sương chắn lối, chỉ sợ âm quỷ chặn .

Cái gọi là “quỷ chặn đường” chính là khi nào dương khí quá yếu mà trong đêm tối, nếu đúng lúc gặp yêu ma quỷ quái lảng vảng ngang qua, thì dễ uế khí mê hoặc, mất phương hướng.

mặt ma che lấp nên ngoài cũng chẳng thể thấy .

Nếu lúc gà gáy vẫn tìm , thì kẻ đó mười phần chín là chết.

Lúc thầm chửi : quên mất Quan Minh mới nhập xác mấy hôm , giờ dương khí yếu nhất, tình cảnh thật quá nguy hiểm!

Nếu để Lưu Minh Minh phát hiện mất tích thì hỏng bét, chắc chắn sẽ gây một trận hoảng loạn lớn, lúc đó càng khó kiểm soát.

vội vàng chạy từ tầng một lên thẳng tầng năm, quả nhiên thấy bóng dáng Quan Minh .

Giữa đường gặp nhóm của Lưu Minh Minh, trông họ cũng sốt ruột, đang hô lớn:

“Quan Minh, đừng đùa nữa, mau đây , về thôi!”

thầm nghĩ: hô to thế cũng vô ích thôi, Quan Minh chắc chắn ma quỷ chặn .

Tình huống cấp bách chẳng kịp suy tính nhiều, đành giả vờ ứng biến, chạy lên tầng năm hướng một căn phòng trống hét to:

“Mẹ kiếp! Quan Minh, thì  trốn trong ? Làm bọn  sợ c.h.ế.t khiếp!”

Tòa nhà bỏ hoang dội vang tiếng vọng, nhóm Lưu Minh Minh ở tầng ba liền hô lên:

“Tìm thấy thì về thôi! Khuya quá , dừng chơi ở đây !”

Thấy họ nghi ngờ gì, vội tiếp lời:

“Biết ! Mọi cứ về , em với Quan Minh vệ sinh xong sẽ về ngay!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-44-tro-choi-tron-tim-phan-2.html.]

Lưu Minh Minh ở lầu vọng :

“Hai thằng nhóc, chú ý an , nhanh lên ngủ!”

lập tức đáp: “Biết !!”

Nghe tiếng lầu càng lúc càng xa, nỗi lo trong lòng tạm lắng xuống.

hiểu rõ, đây chỉ là kế hoãn binh, tránh nhất thời chứ tránh mãi.

Quan Minh vẫn còn  chặn trong tòa nhà , nếu cứu kịp thì hậu quả khó mà tưởng tượng.

Chưa kể, “thứ rõ hình dạng bất cứ lúc nào cũng thể xuất hiện — là sói, là hổ, đúng là đen đủi tận mạng!

Khổ nỗi, chẳng gì ngoài mấy lá bùa, đúng là “khéo cũng khó khi gạo nấu cơm”. đành đặt hết hi vọng vị thầy duy nhất của — sợi rơm cứu mạng , chính là sư phụ Cửu Thúc.

Tiếng ồn ào lầu im bặt, chứng tỏ họ về đến nhà trọ.

Thời gian của còn nhiều, nhất định tìm Quan Minh trong vòng một giờ, bằng mấy em cùng phòng thế nào cũng sinh nghi.

Nghĩ , còn do dự, lao nhanh xuống lầu, băng qua sân nhỏ chạy thẳng hồ.

Vì trời quá tối, dọc đường vấp ngã mấy , nhưng lúc nào rảnh bận tâm mấy vết trầy xước .

Từ xa , mặt hồ Kính Bạc trong đêm phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Hôm nay trời nhiều mây, chẳng thấy trăng .

chạy dọc theo bờ cát, quỳ xuống bên hồ, móc chiếc gương nhỏ trong túi .

vốc một ít nước hồ rưới lên mặt gương. Vì chạy quá gấp nên thở còn dồn dập định, đành đứt quãng cất tiếng gọi:

“Ngụy… Phượng Kiều… Ngụy Phượng… Kiều… Ngụy Phượng Kiều!”

Xin trời phù hộ, mong hiệu quả của nước hồ cũng giống như nước giếng.

sốt ruột chờ đợi. May , bốn, năm giây , cảm nhận luồng “khí” quen thuộc bắt đầu xoáy quanh gương mặt. Thành công !

Mặt gương dần trở nên mờ đục. Cuối cùng, thấy giọng thuộc của Cửu Thúc vang lên:

“Tiểu Phi, gọi vi sư chuyện gì?”

Nghe thấy giọng của Cửu Thúc, lòng mới thật sự an .

Phải rằng, chính ông là dẫn nhập đạo.

Trong mắt , Cửu Thúc gần như là tồn tại bất khả chiến bại. Nhớ mấy ngày nay tự xoay sở, nay cuối cùng đúng hơn, ma — cùng gánh vác.

Cảm giác , thật khó mà diễn tả thành lời.

lúc là lúc để cảm khái, vội vàng đem những chuyện mấy ngày nay xảy kể cho sư phụ , cố gắng giản lược hết mức, hỏi lão nhân gia rằng rốt cuộc cái thứ mà thấy là gì, bây giờ thế nào mới cứu Quan Minh.

Chờ xong, Cửu Thúc bên gương im lặng một lát, đó hỏi:

“Bức tượng đá? Còn phủ vải đỏ? Con rõ hơn xem, nó là tượng đá như thế nào?”

đáp:

“Là một pho tượng kỳ quái, , cổ rắn, mặt khỉ, mắt chuột, mũi lợn. Con bao giờ vị thần nào, loài vật nào hình dạng như thế cả. Sư phụ, rốt cuộc nó là gì ?”

Bên gương, Cửu Thúc thất kinh, nghiêm giọng :

“Không sai , đó là Ngũ Thông thần! Không ngờ bây giờ vẫn còn kẻ thờ phụng loại tà thần ! Phiền toái !!”

lấy lạ, Ngũ Thông thần? Nghe cái tên thì khá hùng hổ đấy, nhưng cụ thể nó là thứ gì? Chỉ Cửu Thúc chậm rãi giải thích:

“Có câu: Chư thiên chính thần tam bách lục, bách súc thần tàng kỳ trung. Ý trong các vị thần minh, cũng ít là thú vật tu thành. cái gọi là Ngũ Thông thần, vốn thần minh, mà là một loài yêu tà hại . Tương truyền vật tính khí bất định, xưa trong dân gian thỉnh thoảng còn giúp dân bản xứ một vài việc . Người , hễ nhà nào Ngũ Thông thần chiếu cố thì chẳng bao giờ thiếu ăn, hũ gạo hũ muối lúc nào cũng đầy ắp. lợi thì tất hại, những nhà từng nhận ân huệ của Ngũ Thông thần thường chẳng kết cục .”

Nói đến đây, ông chen thêm một câu:

“Nhiều năm , khi khắp nơi, từng tiếp xúc ít cổ thư thất truyền, một cuốn nát bìa, chẳng tên gì, trong đó cũng ghi chép về ‘Ngũ Thông thần’. Ngũ Thông thần, còn gọi là Ngũ Lang thần, là loài yêu quái hoành hành thôn dã, chuyên dâm phụ nữ, nên còn gọi là Ngũ Xương thần. Lai lịch phức tạp: thuyết bảo đó là quỷ đất Lưu Châu đời Đường; thuyết do Chu Nguyên Chương tế chiến sĩ vong trận, lấy năm một ngũ; thuyết cho rằng vốn là bọn giặc Oa thời Nguyên Minh, lửa cháy, g.i.ế.c chóc, hãm h.i.ế.p khắp Giang Nam. Tóm , dân gian đều coi Ngũ Thông thần là lũ quỷ ác.”

Trở chuyện chính, khi Cửu Thúc tà môn như , thêm cái tên Ngũ Thông thần, chỉ thấy chẳng thứ lành, mồ hôi lạnh lập tức vã . vội hỏi:

“Vậy Cửu Thúc, con để tiêu diệt nó? Có cách nào để con thấy nó ? Thứ đó tay quá nhanh, con theo kịp!”

Cửu Thúc bảo:

“Thật diệt nó cũng khó. Vì khi còn sống, từng tiêu diệt một con Ngũ Thông thần.”

Nghe đến đây, lòng mừng như mở cờ. Quả nhiên Cửu Thúc vẫn là Cửu Thúc! Biết cách , gấp rút hỏi:

“Sư phụ, con ? Xin nhanh cho con ! Thời gian còn nhiều, một bạn của con vẫn còn  chặn trong tòa nhà !!”

Cửu Thúc nghiêm giọng:

“Vi sư hiểu lòng con nóng ruột cứu . Cho nên những lời đây, con khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối sai sót.”

Đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.

Cửu Thúc trịnh trọng tiếp:

“Ngũ Thông thần là vật vô hình. Trừ bẩm sinh âm nhãn, đến nay trong các pháp môn bí thuật mà vi sư từng , hề cách nào thấy chân của nó. khi còn sống, lúc đối phó với Ngũ Thông thần, nghĩ một phương pháp…”

thầm rủa, lão già c.h.ế.t tiệt vẫn chẳng bỏ cái tật thích treo ngược ruột ! Đến nước mà ông còn ấp a ấp úng! gần như bật , cuống quýt kêu:

“Sư phụ! Rốt cuộc là cách gì? Người thẳng luôn , con xin đấy!!”

Loading...