Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 147: Biết đủ là vui

Cập nhật lúc: 2025-12-16 00:47:19
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê theo hướng Ngọc Trúc Thiêm chỉ, một tảng đá khổng lồ đang rung chuyển, tần rung lắc ngày càng mạnh khi đàn ngựa đến gần. Đầu óc Ngọc Khê trống rỗng, phản ứng đầu tiên là kéo sư phụ lùi phía , miệng hét lên: "Mau tránh , đá sắp rơi ."

 

Hách Phong kéo loạng choạng, tảng đá núi lăn xuống đập cây nhỏ, vội lao tới kéo đạo diễn Dương đang ở gần nhất, miệng cũng hét lên: "Mau tránh ."

 

Mọi đều thấy, hoảng loạn vứt bỏ dụng cụ bỏ chạy. Đạo diễn Dương béo, Hách Phong kéo nổi. Ngọc Khê ở gần nhất, đưa tay kéo một cái, mắt thấy tảng đá sắp lăn đến mặt.

 

Ngọc Khê dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng kéo đạo diễn Dương. Ba ngã sang một bên, tảng đá lăn xuống ngay bên cạnh, đập máy móc. Máy móc tác dụng ngăn cản bao nhiêu, tảng đá lăn xuống sườn núi, đ.â.m thẳng vách núi đối diện, "ầm" một tiếng, rơi xuống ít đá vụn.

 

Tiếng động qua , như c.h.ế.t sống , bệt xuống đất động đậy.

 

Trán Ngọc Khê lấm tấm mồ hôi, đau quá, trẹo chân. Nén đau, cô Ngọc Trúc Thiêm ngày càng ảm đạm, màu sắc nhạt nhiều, lóe lên biến mất.

 

Ngọc Khê vô thức sờ lên ngực. Ngọc Trúc Thiêm theo cô trở về, lâu như chỉ xuất hiện hai , đều liên quan đến d.ư.ợ.c liệu. Hóa còn chức năng cảnh báo .

 

Đây mới chỉ là một nửa, còn một nửa , nếu khôi phục , liệu thể bộ thông tin về Ngọc Trúc Thiêm . Ý nghĩ Ngọc Khê cũng chỉ dám nghĩ thôi. Chưa đến việc nhà bên kế mất tích, cho dù tìm thì thế nào, cô thể đòi ?

 

Huống chi cô trọng sinh là ân huệ lớn nhất , nửa cái Ngọc Trúc Thiêm giúp cô vài , cô đủ.

 

Lòng bàn tay Ngọc Khê trầy xước, chảy máu. Cô chống dậy, phủi sạch đá vụn tay, may mà vết thương sâu. Cô lo lắng nhất là chân, chân trái dám cử động mạnh, cũng thương đến xương .

 

Hách Phong thở hổn hển, dậy , vỗ vai đạo diễn Dương đang ngây : "Hoàn hồn , ."

 

Đạo diễn Dương vuốt mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau khổ: " mềm nhũn cả chân ."

 

Chân Hách Phong cũng đang run, kéo đạo diễn Dương dậy: "Qua , qua hết ."

 

Đạo diễn Dương bình tĩnh một chút, vỗ vai Hách Phong: "Quả nhiên là em, chỉ ông kéo , trợ lý của chạy nhanh hơn ai hết, lâu ngày mới lòng a!"

 

Hách Phong đến bên cạnh Ngọc Khê: "Còn đồ của nữa."

 

Sau đó quan tâm hỏi Ngọc Khê: "Không chứ!"

 

Ngọc Khê nén đau, mặt trắng bệch. Hách Phong tuyệt đối do sợ hãi. Ông bất ngờ khi Ngọc Khê chạy ngoài còn giúp ông cứu . Vốn công nhận Ngọc Khê, giờ càng thêm thật lòng: "Sao thế, thương ở ?"

 

Ngọc Khê chỉ chân trái: "Hình như trẹo chân , thương đến xương ."

 

Đạo diễn Dương qua: "Ông mau đưa con bé xuống núi , còn xử lý ở đây, xong việc sẽ qua đó."

 

Hách Phong cúi bế Ngọc Khê lên, chút loạng choạng. Đạo diễn Dương ghét bỏ mặt, nhưng mắt là ân nhân cứu mạng, nể tình, nhỏ: " tìm giúp ông nhé."

 

Hách Phong hiện tại chỉ coi Ngọc Khê là đồ , đồ nhà ai mà lúc sống c.h.ế.t thể cứu chứ. Mấy ngày ông tự động liệt hàng ngũ cha . Trong lòng Hách Phong, Ngọc Khê chẳng khác nào con gái, để thằng nhóc thối khác bế thì : "Không cần, ông lo việc của ông ."

 

Đạo diễn Dương sâu Hách Phong một cái. Tình huống của Hách Phong ông rõ, Hách Phong đối với Ngọc Khê tuyệt đối ý đồ khác, cái vẻ che chở kìa, còn tưởng là con gái ông đấy!

 

Nghĩ đến việc hôm nay con bé cũng cứu , ông cũng đối đãi với nó như cháu gái mới .

 

Ngọc Khê ngại ngùng khi để Hách Phong bế: "Chân em , chân nhảy lò cò là ạ."

 

Hách Phong nghiêm mặt: "Im miệng."

 

Ngọc Khê ngoan ngoãn ngậm miệng, cô thật sự sợ ngã nữa, gây chấn thương thứ hai.

 

May mà Hách Phong mấy bước, Niên Quân Mân lao tới, giành lấy Ngọc Khê: "Bị thương ở ?"

 

Ngọc Khê an ủi Niên Quân Mân: "Đừng lo lắng, chỉ là trẹo chân thôi."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Niên Quân Mân mím môi, ôm Ngọc Khê chặt hơn vài phần.

 

Lý Nham vội tiến lên hỏi thăm: "Xảy chuyện gì ? Bọn đang khảo sát gần đây, thấy hai tiếng động lớn!"

 

Hách Phong chỉ Niên Quân Mân: "Cậu đưa Tiểu Khê bệnh viện , núi nhân viên nào thương, Ngọc Khê là bệnh duy nhất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-147-biet-du-la-vui.html.]

 

Lý Nham thở phào nhẹ nhõm, ai thương vong là , tiếp: "Quân Mân, !"

 

Niên Quân Mân ôm Ngọc Khê chạy nhanh xuống núi.

 

Ngọc Khê rúc trong lòng Niên Quân Mân: "Anh chậm một chút, cần vội , em thương nặng lắm , thật đấy."

 

Niên Quân Mân ngoài miệng đồng ý nhưng tốc độ cũng chậm, nhanh xuống đến chân núi, cẩn thận đặt Ngọc Khê trong xe. Không ai, cởi giày Ngọc Khê , kiểm tra nhanh, ấn vài cái Ngọc Khê đau hít hà.

 

Trái tim đang treo lơ lửng của Niên Quân Mân cuối cùng cũng hạ xuống: "Cũng may, tổn thương đến xương."

 

"Thật ạ?"

 

Niên Quân Mân gật đầu: "Anh kinh nghiệm, chỉ là trẹo chân thôi, dưỡng một thời gian là khỏi. Để cho chắc chắn, vẫn nên chụp phim xem ."

 

Ngọc Khê ngoan: "Vâng."

 

Suốt dọc đường, áp suất quanh Niên Quân Mân cực thấp. Ngọc Khê đau cũng chẳng tinh thần gì, trong xe yên tĩnh lạ thường.

 

Rất nhanh đến bệnh viện. Ngọc Khê ngẩn bệnh viện: "Gần thật!"

 

Niên Quân Mân bế Ngọc Khê: "Còn thể ngẩn , xem thương nặng."

 

Ngọc Khê Niên Quân Mân cẩn thận bế, từ lúc cửa, ánh mắt Ngọc Khê dứt. Ngọc Khê kéo áo Niên Quân Mân, nhỏ giọng hỏi: "Sao em ghê thế?"

 

Niên Quân Mân: "Bởi vì em xinh ."

 

Ngọc Khê trong lòng sướng: "Anh thế thì em tin ngay đấy."

 

Khóe miệng Niên Quân Mân nhếch lên: "Ừ."

 

Ngọc Khê mới ngốc, cô chỉ là hỏi thôi. Sự ưu tú của Niên Quân Mân rõ như ban ngày, phụ nữ thích, Ngọc Khê tự hào, chứng tỏ mắt của cô cao a.

 

Hơn nữa "cây cỏ" nhổ , huống chi, cô niềm tin bản .

 

nên tuyên bố chủ quyền thì vẫn tuyên bố. Ngọc Khê vòng tay ôm cổ Niên Quân Mân, chiếc nhẫn tay sáng lấp lánh, đầu tựa hõm cổ Niên Quân Mân. Nhìn từ xa giống như đôi tình nhân đang thì thầm to nhỏ.

 

Ngọc Khê nhếch khóe miệng, xa hôn lên cổ Niên Quân Mân. Niên Quân Mân lập tức cứng đờ , thấy đôi mắt giảo hoạt của Ngọc Khê, bất đắc dĩ bật , sủng nịch dung túng hành động của cô.

 

Ngọc Khê hừ một tiếng, đó tự đỏ mặt, rúc lòng Niên Quân Mân nhúc nhích, hành động chút ấu trĩ, mất mặt.

 

Đến chỗ , Niên Quân Mân mới vỗ nhẹ Ngọc Khê một cái: "Nghịch ngợm."

 

Ngọc Khê c.ắ.n răng: "Ai bảo trêu hoa ghẹo nguyệt chứ!"

 

Niên Quân Mân bất đắc dĩ: "Có em còn trêu hoa ghẹo nguyệt ? Hửm?"

 

Ngọc Khê cong mắt: "Cho nên a, đồng chí Niên, giữ em cho chặt, nếu để phiền em, em sẽ khách sáo , phiền toái của tự giải quyết."

 

Niên Quân Mân nhéo mũi Ngọc Khê: "Anh ngửi thấy mùi giấm chua, nhưng mà thích giấm lâu năm."

 

Ngọc Khê hừ một tiếng: "Đây là đấy nhé, cho uống đủ."

 

Niên Quân Mân: "........"

 

Anh tự đào hố chôn ?

 

Ngọc Khê ha ha ngớt, nhưng vui vẻ mấy phút , đụng chân trái.

 

Niên Quân Mân vội bế Ngọc Khê gặp bác sĩ, là một nữ bác sĩ. Vừa ánh mắt, Ngọc Khê ngay vấn đề.

 

 

Loading...