Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 150: Bác cả Hà

Cập nhật lúc: 2025-12-16 00:47:22
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hà Duệ dừng bước: "Sao em?"

 

Ngọc Khê chỉ ngọn đèn đường phía : "Đằng cả một nhà đang , là gia đình bác cả Hà ?"

 

Hà Duệ cận thị nhẹ, lúc về đeo kính nên rõ, bèn gọi: "Mẹ, xem."

 

Chu Đại Nữu tiến lên vài bước: " là nhà lão cả . Khá thật, cả nhà đều kéo đến đây."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Ngọc Khê đếm thử, sáu . Hà Lão Đại mang theo cả hai đứa con trai và con dâu tới.

 

Hà Giai Quang nhíu mày: "Vậy bây giờ?"

 

Chu Đại Nữu thở dài: "Hôm nay để lão cả tóm Ngọc Khê, đúng là xui xẻo thật."

 

Hà Duệ cau mày: "Hay là về cửa hàng ?"

 

Ngọc Khê chỉ hoặc , cả đoạn đường chân cô bắt đầu khó chịu. Nhìn về phía Hà Lão Đại, cô : "Không cần , sớm muộn gì cũng gặp. Hà Giai Lệ cũng sắp áp chế họ nữa , chi bằng em mặt giải quyết, cũng đỡ để họ đến phiền ."

 

Chu Đại Nữu : "Phiền chúng thì , chỉ sợ nhà lão cả sẽ dễ dàng từ bỏ ."

 

Ngọc Khê chẳng sợ: "Sớm muộn gì cũng giải quyết, cứ kéo dài mãi là cách. Đi thôi ạ."

 

Chu Đại Nữu nghĩ ngợi gật đầu: "Cũng đúng, trốn tránh là cách."

 

Đời , đây là đầu tiên Ngọc Khê thấy gia đình bác cả Hà. Cả nhà họ so với kiếp đổi. Tư tưởng thập niên 70-80, quen thói mắt cao hơn đầu, tận trong xương tủy, cho dù là cầu cạnh khác thì vẫn giữ cái vẻ cao cao tại thượng.

 

Hà Lão Đại chờ đến mất kiên nhẫn: "Chú hai, chú cố ý đúng , bắt chờ lâu như ?"

 

Hà Giai Quang từ khi công việc thì lưng cũng thẳng hơn: "Bác còn xứng để trốn ngoài ."

 

Đó là sự thật, vì đợi Ngọc Khê về cùng nên cả nhà tan muộn, ăn cơm ở cửa hàng xong mới về.

 

Hà Lão Đại tức điên: "Đừng tưởng công việc là ghê gớm, còn dựa con gái của Giai Lệ . Chú hai, chú quá ích kỷ, dựa cái gì mà bao nhiêu lợi lộc đều để nhà chú hưởng hết!"

 

Chu Đại Nữu hừ một tiếng: "Chúng thể dựa , đó là do tâm chúng chân thành. Không giống , cả một bụng toan tính. Tránh ."

 

Chu Đại Nữu mở đường, Hà Duệ cõng Ngọc Khê theo. Lúc Hà Lão Đại mới chú ý tới Ngọc Khê.

 

Vì từng chuyện bà cụ Hà nhận Ngọc Khê, nên để tránh tình trạng đó lặp , Hà Giai Lệ đưa ảnh Ngọc Khê cho xem, nên ai cũng nhận cô.

 

Trên mặt Hà Lão Đại thoáng vẻ hổ, càng thêm bực bội với Hà Giai Quang vì cho rằng em trai cố ý.

 

Hà Lão Đại đẩy Hà Giai Quang , theo đon đả: "Ôi chao, đây là Tiểu Khê ? Ta là bác cả đây. Cháu xem, đều là một nhà cả mà giờ mới gặp. Mấy gặp cháu, cháu đều cản, bảo cháu bận, cho chúng quấy rầy. , một lòng chỉ nghĩ cho con thôi!"

 

Ngọc Khê nương theo ánh đèn đường Hà Lão Đại: "Bà sợ cháu thấy các thì càng nhận bà , vì cháu, mà chỉ vì bản thôi."

 

Hà Lão Đại khựng , ngẫm nghĩ một chút. Con bé giống như Giai Lệ là sắp chấp nhận nó. Hóa tin tức ông đều sai bét. Hà Lão Đại im bặt.

 

Chu Đại Nữu mở cửa, đỡ Ngọc Khê xuống, đặt chân cô lên mép giường lò, xoa xoa: "Nhìn xem sưng lên , ngày mai đừng cửa hàng nữa, cái chân của cháu dưỡng cho kỹ mấy ngày đấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-150-bac-ca-ha.html.]

 

Ngọc Khê dựa lưng tường thoải mái hơn một chút, cô cũng hành hạ bản : "Vâng ạ."

 

Chu Đại Nữu: "Ngày mai mợ dọn dẹp xong sẽ về đưa cháu tiêm."

 

Ngọc Khê đúng là cần chăm sóc, kiêu: "Cảm ơn Mợ Hai."

 

Ánh mắt Hà Lão Đại cứ đảo liên tục, thấy vẻ thiết giữa Ngọc Khê và Chu Đại Nữu mà ghen tị. Cứ nghĩ đến việc nhà chú hai cả ba đều việc , lương tháng ít, một năm nhẹ nhàng thành 'hộ vạn tệ' (nhà giàu vạn đồng), nhà chú hai càng thì lòng ông càng khó chịu.

 

Ánh mắt Hà Lão Đại quá lộ liễu, Ngọc Khê cảm thấy như biến thành cục vàng, ai gặp cũng thích. Cô đ.á.n.h giá cả gia đình bác cả.

 

Kiếp , cô chỉ gặp vợ chồng bác cả, gặp con cái họ bao giờ. Quanh năm việc ở tuyến đầu sản xuất nên cả nhà Hà Lão Đại trông già nua hơn tuổi.

 

Hai con trai, Hà Phong và Hà Mãn, tuy lên tiếng nhưng ánh mắt dối, đều thừa hưởng bản tính của bố.

 

Ngọc Khê thu hồi tầm mắt. Hà Lão Đại thấy liền mở miệng: "Tiểu Khê , bác cả nghĩ là gặp cháu nên cũng chẳng chuẩn gì, cháu đừng để trong lòng nhé, chờ bác bù cho!"

 

Ngọc Khê im lặng. Hà Lão Đại vẻ luồn cúi, nhưng chỉ lời ý thì tác dụng gì, gì thực tế. Thảo nào vẫn mãi công nhân quèn.

 

Chu Đại Nữu nhạo: "Không mang quà thì đưa tiền . tin hai vợ chồng bác đường mà mang theo tiền."

 

Sắc mặt Hà Lão Đại khó coi, trừng mắt Hà Giai Quang: "Chú quản vợ ?"

 

Hà Giai Quang xòe tay: "Đại ca chẳng vẫn luôn là đồ bỏ ? chính là đồ bỏ đấy, cái nhà là Đại Nữu chủ."

 

Hà Lão Đại đen mặt, nhưng vì Ngọc Khê đang ở đây nên ráng nhịn phát tác. Trong lòng ông nghiến răng, chờ việc , nhất định sẽ chèn ép Hà Giai Quang.

 

Hà Lão Đại hừ một tiếng, giải thích với Ngọc Khê: "Tiểu Khê , bác cả cũng sợ cháu chê . Bác nửa năm phát lương, hai của cháu mới cưới vợ lâu, cả nhà chi tiêu tốn kém, trong túi thật sự tiền. Cháu xem, chỉ còn mười mấy đồng thôi. Nếu Tiểu Khê chê thì cầm lấy tiền ."

 

Ngọc Khê chằm chằm mười mấy đồng bạc lẻ mặt. Cô dám nhận, nhận là dính líu ngay: "Mục đích đến đây cháu , tiền thì cất , cháu sẽ lấy. Cháu cũng nhân gặp mặt tỏ rõ thái độ luôn: Trừ gia đình Cậu Hai , nhà họ Hà, cháu sẽ nhận bất kỳ ai."

 

Hà Lão Đại nắm chặt tiền trong tay, ngờ Ngọc Khê kiên quyết như . Ông cuống lên, lợi ích mắt vớt thì ngứa ngáy trong lòng: "Tiểu Khê, chúng mà. Trước cháu, giờ thể nhận."

 

Vợ Hà Lão Đại là Thúy Hoa cũng xen : " đấy, chuyện cháu chúng thật sự . Cháu trách cháu nhưng cũng thể trách lây sang chúng !"

 

Ngọc Khê đáp: "Cháu mắt, cháu tự . Ai thật lòng với cháu, ai là giả dối, cháu đều hiểu rõ. Cháu đứa trẻ lên ba mà dùng vài câu ngon ngọt là lừa . Nếu cháu, thì cứ coi như cháu tồn tại . Cháu nghỉ ngơi."

 

Hà Lão Đại sa sầm mặt mày. Thảo nào Hà Giai Lệ cho bọn họ gần. Con bé từ lúc thấy bọn họ, nét mặt hề đổi, giọng điệu chuyện cứ đều đều, quả thực là coi bọn họ như xa lạ!

 

Hà Lão Đại hối hận, hối hận vì gặp mặt quá sớm. Ông còn gì đó nhưng Ngọc Khê bỏ trong.

 

Chu Đại Nữu đỡ Ngọc Khê xuống, cửa ngó trộm một cái bảo: "Người ."

 

Ngọc Khê ngáp một cái: "Hà Giai Lệ sẽ tin nhanh thôi, nhất định là tức nổ phổi."

 

Chu Đại Nữu đau lòng cho Ngọc Khê. Đứa nhỏ bản lĩnh thì coi như tồn tại, bản lĩnh thì bám lấy như đỉa đói: "Đừng nghĩ nữa, mau ngủ , cháu cũng mệt cả ngày ."

 

Ngọc Khê "" một tiếng, nhanh chìm giấc ngủ.

 

Ngày hôm , ăn sáng xong, cả nhà Chu Đại Nữu hết. Ngọc Khê xuống sách một lúc thì Chu Đại Nữu mở khóa về. Thế cũng quá nhanh .

Loading...