Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 157: Sự nghiệp nuôi ngỗng lớn
Cập nhật lúc: 2025-12-16 01:57:01
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê Tôn Thiên Thiên, so với mấy ngày thì sắc mặt bà hơn nhiều. Ngọc Khê tưởng Tôn Thiên Thiên cũng đến cầu xin , ngờ bà đến để bắt Vương Điềm Điềm về.
Vương Điềm Điềm thấy Tôn Thiên Thiên thì cảm xúc vô cùng kích động: “Đều tại bà! Không bà thì ba sẽ hủy hoại, bây giờ bà lòng chứ!”
Tôn Thiên Thiên tận tình khuyên bảo: “Điềm Điềm, con , như thế thật bao. Ba con sẽ dám trăng hoa nữa, ông cũng dám đ.á.n.h nữa, càng dám đối xử tệ với con. Ông còn cần chứng cho đấy! Đi, về với , món ngon cho con ăn.”
Vương Điềm Điềm hoảng loạn vùng , chỉ mặt Tôn Thiên Thiên: “Bà điên , bà điên thật .”
Tôn Thiên Thiên chút ủy khuất: “Mẹ điên, chỉ nghĩ thông suốt thôi. Đàn ông mà, thể bản lĩnh quá lớn, bản lĩnh lớn thì tâm sẽ bay bướm. Con cũng tài sản trong nhà đều rơi tay đứa con riêng đúng !”
Ngọc Khê mà trợn mắt há mồm. Cô suýt nữa thì tưởng Tôn Thiên Thiên điên thật, nhưng đôi mắt sáng ngời thì bà tỉnh táo.
Tuy lý luận kỳ quặc, nhưng Tôn Thiên Thiên thật sự là hài lòng nhất với kết cục .
Ngọc Khê khẽ nuốt nước bọt. Quả nhiên, đáng sợ nhất đời chính là loại phụ nữ như Tôn Thiên Thiên, tư tưởng quái đản còn cực kỳ ích kỷ.
Vương Điềm Điềm trừng mắt Ngọc Khê một cái xoay bỏ chạy, Tôn Thiên Thiên cũng nhấc chân đuổi theo.
Lôi Âm vỗ ngực: “Tớ dọa sợ đấy.”
Ngọc Khê rùng : “Tớ cũng thế.”
Sự việc của Đạo diễn Vương liên tục lên men, đúng là “tường đổ đẩy”. Sau khi ông cụ Vương cắt đứt quan hệ, hàng loạt chuyện mờ ám phanh phui, Đạo diễn Vương điều tra.
Tuy tình tiết nghiêm trọng, nộp phạt xong thì thả , nhưng chuyện Đạo diễn Vương năm xưa đối xử tệ bạc với bà Vương và ông Vương đào bới lên.
Kinh tế phát triển nhanh đến thì ở Trung Quốc chữ hiếu vẫn lớn hơn trời, đạo hiếu xếp hàng đầu. Nhân phẩm và danh tiếng của Đạo diễn Vương hủy hoại. Ngay cả bộ phim sắp công chiếu, công ty đầu tư cũng tên đạo diễn khác.
Ngọc Khê và Lôi Âm xem phim, thể thừa nhận Đạo diễn Vương phim , tiếc là khác hái mất quả ngọt.
Hai trở cửa hàng, trong tiệm lắp điện thoại bàn. Chu Linh Linh cầm ống : “Tiểu Khê, chị gọi về quê, mợ hỏi thăm em đấy, giờ chắc mợ đang ở nhà chờ điện thoại của em.”
Ngọc Khê đỡ ghế xuống: “Để em gọi .”
“Ừ.”
Chu Linh Linh nhường gian cho Ngọc Khê, đóng cửa gian trong giúp cô.
Từ khi thương ở chân, Ngọc Khê gọi điện về nhà nào, lâu thấy giọng . Điện thoại mới reo một tiếng, Trịnh Cầm bắt máy: “Tiểu Khê .”
Ngọc Khê: “Mẹ, vẫn luôn chờ bên điện thoại ạ?”
“Chị họ con bảo con sắp gọi về, cũng việc gì, xem tivi chờ.”
Ngọc Khê giọng , trái tim đang chút trống vắng bỗng chốc lấp đầy: “Mẹ, ở nhà bận ạ?”
Trịnh Cầm vặn nhỏ tiếng tivi: “Năm nay trồng trọt nên nhà bận. Còn con, thế nào ?”
“Con vẫn khỏe, với ba cần lo lắng . , giờ là giữa tháng 5 sắp sang tháng 6, đàn ngỗng con của ba về ạ?”
“Vẫn , sớm nhất cũng cuối tháng . Ba con mới dựng xong cái lều lớn, đang dẫn rào đất đấy!”
Ngọc Khê: “Mấy cuốn sách hướng dẫn chăn nuôi con mua, nhận ạ?”
“Nhận , tối nào ba con cũng học đấy. Chờ con về nhất định sẽ giật , ba con giờ thể tự sách .”
Ngọc Khê chút hụt hẫng: “Nghỉ hè con về , chờ đến nghỉ đông ạ.”
Trịnh Cầm đau lòng cho con gái: “Không , con về thì với bà nội lên thăm con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-157-su-nghiep-nuoi-ngong-lon.html.]
Ngọc Khê toe toét: “Vâng. Mẹ ơi, định mở cửa hàng bán thức ăn chăn nuôi nữa ? Không mở nữa ạ?”
Trịnh Cầm đáp: “Hiện tại rơm rạ thu hoạch xong, thức ăn chăn nuôi đắt lắm. Mẹ tính toán chi phí, tiền vận chuyển cộng thêm tiền thuê mặt bằng thì lãi. Mẹ đang tính một bước ăn ngay, tự mở xưởng sản xuất thức ăn chăn nuôi.”
“Đến lúc đó, con sẽ lấy tiền vốn cho .”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trịnh Cầm mà mát lòng mát , nhưng từ chối: “Tiền con kiếm cũng chẳng bao nhiêu. Mẹ tính kỹ , định bán một món đồ sứ, tiền mở xưởng sẽ gom đủ ngay.”
Ngọc Khê nhớ đến Trịnh Mậu Nhiên: “Vẫn còn theo dõi nhà ạ?”
Trịnh Cầm để tâm: “Muốn theo dõi thì cứ để họ theo, dù cũng chẳng phát hiện gì. Mẹ nghĩ xong cách bán đồ sứ . Trịnh Mậu Nhiên thể nhớ sách và tranh chữ, chứ đồ sứ thì nhớ hết . Đến lúc đó tìm một nhà đấu giá uy tín bán sang tay, cũng tra .”
Ngọc Khê đảo mắt: “Mẹ, ông Vương bán đấu giá ít đồ cổ, là nhờ ông Vương giúp một tay , chúng vẫn nên cẩn thận một chút.”
Trịnh Cầm: “Liệu phiền ông quá ?”
Ngọc Khê lắc đầu: “Không , con giúp ông Vương một ân huệ lớn, ông sẵn lòng giúp đỡ.”
Trịnh Cầm : “Vậy , con giúp xử lý một món , tiền cứ để trong tài khoản của con, tránh để Trịnh Mậu Nhiên tra .”
Ngọc Khê gật đầu: “Đến lúc đó tiền từ tài khoản của con, Trịnh Mậu Nhiên cũng sẽ đoán là tiền gì.”
Trịnh Cầm : “ thế.”
Ngọc Khê trò chuyện thêm vài câu với , hỏi thăm chuyện học hành của Ngọc Thanh, em trai mấy thi thử đều nhất nên cô cũng lo lắng gì, lúc mới cúp điện thoại.
Chu Linh Linh tiễn khách xong, thấy Ngọc Khê từ gian trong liền : “Em với mợ tình cảm thật đấy, nào chuyện điện thoại xong nụ mặt em cũng dứt, còn thiết hơn cả con ruột.”
Ngọc Khê bò bàn: “Có đôi khi em cũng nghĩ, chắc em đầu t.h.a.i nhầm , đáng lẽ em đầu t.h.a.i bụng mới đúng.”
Chu Linh Linh: “Cho dù sinh từ bụng mợ, thì em cũng là do mợ nuôi lớn từ bé, cũng giống như con ruột thôi.”
Ngọc Khê hỏi: “Chị họ, nhà chị sửa sang xong chứ?”
“Ừ, xong . Mẹ chị bảo chờ bay hết mùi sơn thì sẽ lên đây, bà ngoại cũng cùng.”
Nụ mặt Ngọc Khê càng sâu hơn: “Mẹ em bảo bà cũng lên, còn cả hai đứa em trai nữa.”
“Thế thì quá, đều ở nhà chị, nhà nhiều phòng, cứ ở thoải mái. tự ở nhà ?”
Ngọc Khê yên tâm cực kỳ: “Ba em đang bận rộn với sự nghiệp nuôi ngỗng lớn của ông ! Mẹ bảo sẽ thuê , ba em chỉ cần trông coi là , thành vấn đề.”
Chu Linh Linh : “Vậy là , mới đó mà chớp mắt sự nghiệp riêng.”
Ngọc Khê đùa: “Biết mấy năm nữa, em cũng thể 'phú nhị đại' (con nhà giàu thế hệ thứ 2) chứ.”
Chu Linh Linh bật : “Phú nhị đại thì em chờ , nhưng phú nhất đại ( giàu đời đầu) thì mấy năm nữa chừng em sẽ thành công.”
Ngọc Khê kêu lên: “Chị họ, chị thế em sẽ bay lên trời mất.”
“Yên tâm , chị buộc dây thừng cho em , em bay cao thì chị cũng kéo em xuống tiếp đất .”
Ngọc Khê ha ha: “Chị họ, nhớ buộc cho chặt nhé.”
Lôi Âm từ cửa hàng bên cạnh trở về, đến cửa giọng điệu : “Hà Giai Lệ, bà ở cửa gì đấy?”
Ngọc Khê đầu , vẻ âm trầm mặt Hà Giai Lệ kịp thu hồi, bà ở cửa bao lâu .