Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 164: Sinh bệnh
Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:44:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai gã thanh niên tuổi còn trẻ xem nhẹ Ngọc Khê vì chỉ nhắm ông cụ Vương, điều cho Ngọc Khê cơ hội.
Ngọc Khê học thuật phòng để chơi. Chân dùng lực, cô dùng khuỷu tay dồn hết sức bình sinh thúc mạnh đối phương, đ.á.n.h lui một tên. Tên còn giật lấy cây nạng của ông Vương, dùng sức vung lên.
Vương Thù xem nhẹ Ngọc Khê. Hai gã thanh niên mắt thấy đang về phía , hoảng sợ đến mức đồ đạc cũng dám cầm, vắt chân lên cổ mà chạy.
Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kiểm tra cho ông Vương, thấy ông thương, trái tim mới thả lồng ngực. Cô xoa xoa khuỷu tay, đau điếng. Thuật phòng thực sự hữu dụng, chân khỏi nhất định thể lơ là tập luyện.
Thời khắc mấu chốt thể cứu mạng.
Lần dạy cho Ngọc Khê một bài học, tâm thái học võ phòng của cô chấn chỉnh .
Ông cụ Vương xe, tim vẫn đập thình thịch: “Vương Thù điên .”
Ngọc Khê: “Ông Vương, ông ngoài nhớ cẩn thận một chút, tiểu nhân khó phòng ạ.”
Ông cụ Vương dọa sợ: “Thời đại pháp trị mà còn chơi trò hạ lưu. Lần ông rút kinh nghiệm, nhất định cẩn thận. Hôm nay cháu thì ông toi mạng .”
Ông cụ Vương cứ nghĩ đến việc suýt c.h.ế.t là lòng yên. Ông còn tìm con trai, thể c.h.ế.t !
Ngọc Khê trở về trường, cứ tưởng ông cụ , nhưng vài ngày mới ông Vương bệnh do kinh sợ quá độ. May mắn là hiện tại .
Ngọc Khê thăm ông Vương xong trở về, Lôi Âm sốt ruột : “Cuối cùng cũng về .”
“Sao thế?”
Lôi Âm chỉ sang đối diện: “Hà Giai Lệ thấy đoàn phim đến lấy trang phục, chúng nghề cung cấp trang phục cho đoàn phim .”
Ngọc Khê cầm quạt phe phẩy cho mát: “Sớm muộn gì cũng thôi, ở gần như giấu .”
Lôi Âm trợn trắng mắt: “Tớ để ý việc bà chúng gì, tớ để ý việc Vương Điềm Điềm sang đối diện kìa. Cô với Hà Giai Lệ , Hà Giai Lệ còn tự tiễn Vương Điềm Điềm ngoài, thái độ đó cứ như với con gái ruột .”
“Vương Điềm Điềm? Cô học ?”
Lôi Âm lắc đầu: “Không , tớ hình như Vương Điềm Điềm học nữa.”
Chiếc quạt trong tay Ngọc Khê khựng : “Không học nữa?”
Lôi Âm : “Lúc khai giảng Vương Điềm Điềm hoan nghênh bao nhiêu. Sau hình tượng sụp đổ, tuy thể giả vờ yếu đuối nhưng Đạo diễn Vương chống lưng, Vương Điềm Điềm vẫn nịnh bợ. Cậu bây giờ xem, Đạo diễn Vương phong sát, chuyện gia đình phanh phui, bà kỳ quặc, tất cả đều là điểm đen. Trước bao nhiêu tâng bốc cô thì giờ bấy nhiêu hắt hủi. Từ lúc xảy chuyện, cô xuất hiện nữa.”
Ngọc Khê nhận miếng dưa hấu Mợ Hai đưa cho, c.ắ.n một miếng, thoải mái, xua ít nóng: “Không học thì tiếc thật. Kỹ năng diễn xuất của cô chỉ thể diễn vai 'tiểu bạch hoa' (ngây thơ vô tội), những nhân vật chiều sâu hơn đều diễn .”
“Không chuyện diễn xuất của cô , bảo Vương Điềm Điềm tìm Hà Giai Lệ gì? Tớ cứ cảm thấy hai bọn họ chẳng ý !”
Ngọc Khê nhả hạt dưa: “Đơn giản thôi. Vương Điềm Điềm chúng trang phục đoàn phim, cô cũng thấy lợi ích nên nghề . Lại Hà Giai Lệ đ.á.n.h sập chúng , tự nhiên nảy sinh ý định hợp tác. Cậu nghĩ xem, ruột đối phó con gái ruột, Vương Điềm Điềm thấy hả hê bao.”
Lôi Âm: “Đây đúng là 'cấu kết với việc ' phiên bản đời thực.”
“Cậu hình dung chuẩn đấy. Tớ tò mò là hai bọn họ, ai bỏ tiền nhiều hơn.”
Lôi Âm đ.á.n.h giá: “Tiền riêng của Hà Giai Lệ thì rõ , ông già nhà tớ ngốc đến mức đưa quá nhiều tiền . Tớ thấy Vương Điềm Điềm sẽ đầu tư nhiều hơn.”
Ngọc Khê nghịch ngón tay : “Nhà Vương Thù còn bao nhiêu tiền, Tôn Thiên Thiên cũng tiền, Vương Điềm Điềm tiền trong tay đủ tiêu. Nếu thật là Vương Điềm Điềm đầu tư nhiều, thì tiền ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-164-sinh-benh.html.]
Chu Linh Linh vẫn luôn chuyện, tiếp lời: “Có thể gọi vốn đầu tư. Chỉ cần cho nhà đầu tư thấy thể sinh lời là thể kiếm tiền đầu tư.”
Vẻ mặt Ngọc Khê nghiêm túc hơn nhiều: “Chỉ Vương Điềm Điềm và Hà Giai Lệ thì em để ý, dù quậy phá thì năng lực cũng hạn. nếu móc nối với nhà đầu tư thì khó giải quyết hơn nhiều. Nhà đầu tư là ai? Xem chúng chuẩn cho một trận đ.á.n.h ác liệt .”
Lôi Âm: “Nghiêm trọng ?”
Ngọc Khê gật đầu: “Chúng mới khởi nghiệp, vốn liếng so với bên đầu tư, tuy xây dựng chút quan hệ nhưng gắn liền với lợi ích. Vương Điềm Điềm hiểu ít, tớ cho rằng cô sẽ chuẩn gì. Sau đơn hàng sẽ khó nhận hơn, những ngày tháng cửa hàng cho thuê đồ ăn phát đạt sắp qua , đấu tay đôi với đối diện thôi.”
Lôi Âm trong lòng lo lắng yên, nhưng biểu cảm của Ngọc Khê: “Sao tớ thấy chẳng lo lắng chút nào, ngược còn phấn khích thế nhỉ.”
Ngọc Khê : “Tớ đương nhiên phấn khích . Đối thủ mà, Âm Âm , đối thủ thể thúc đẩy chúng trưởng thành nhanh chóng. Không cuộc đời ai cũng đá mài d.a.o , đá mài d.a.o thì mới thành công . Cố lên nhé cô nương!”
Bầu khí vốn đang nghiêm túc Ngọc Khê lái mất, Chu Linh Linh nhịn , Lôi Âm cũng phì theo.
Cười xong, Chu Linh Linh hỏi: “Trần Trì cũng là cổ đông, cần cho một tiếng ?”
Ngọc Khê chớp mắt: “Nói thì , nhưng giúp đỡ thì thôi. Anh rể tương lai đủ bận , từ lúc đến gặp mặt một xong là thần long thấy đầu thấy đuôi. Chuyện công ty phiền rể, tự chúng lo .”
Chu Linh Linh đau lòng cho Trần Trì, cả ngày bận rộn như con , suy nghĩ một chút : “Thôi để tránh cho lo lắng, tạm thời với .”
Ngọc Khê vươn vai: “Chân em khỏi , trận đ.á.n.h ác liệt cũng tới .”
Lôi Âm xa: “Chân khỏi thì đừng quên, sắp thi cuối kỳ đấy. Cậu thi nhất, mà tớ Diệp Mai thề sống thề c.h.ế.t giành hạng nhất đấy!”
Ngọc Khê thành thật đồng hồ: “Đi mau, mau, tớ về sách.”
Chu Linh Linh đau lòng cho em họ: “Em đủ bận , bận rộn bên , còn học thêm, mỗi ngày thêm bài tập, còn thi nhất. Để chị với sư phụ em, đừng nghiêm khắc như .”
Ngọc Khê vội giơ tay ngăn : “Chị họ, ngàn vạn đừng. Em thấy , chị xem, giờ em còn trẻ bỏ chút công sức, chờ già em thể hưởng phúc nhiều hơn, mà. Chị họ, em đây.”
Trở ký túc xá gần 7 giờ, sắc trời dần tối. Lôi Âm chỉ ánh đèn đường sáng trưng: “Đó là Vương Điềm Điềm ?”
Ngọc Khê định thần kỹ: “ là cô thật. Cô tới gì? Đích gặp mặt tuyên chiến ? Rảnh rỗi quá nhỉ!”
Lôi Âm nhún vai: “Ai mà !”
Vương Điềm Điềm đúng là đang đợi Ngọc Khê. Đi tới gần, Ngọc Khê phát hiện mặt Vương Điềm Điềm trang điểm tinh xảo, vẻ chật vật biến mất , cằm hất lên cao ngạo: “Lâu gặp.”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê: “Có chuyện gì mau!”
Vương Điềm Điềm: “Cô chuyện vẫn đáng ghét như thế.”
“Cảm ơn khen ngợi!”
Vương Điềm Điềm: “........ thật sự xé nát cái mặt cô, xem dáng vẻ chật vật của cô chắc chắn tuyệt vời.”
“Nghe cô học nữa? Chẳng là ngay cả bằng đại học cũng .”
Vương Điềm Điềm mạnh miệng: “ sự phát triển hơn, hà tất lãng phí thời gian ở vườn trường.”
“Nói như , chuyện với cô cũng lãng phí thời gian. Hẹn gặp !”
Vương Điềm Điềm tức điên lên: “ còn xong.”