Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 165: Kẹt xe
Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:44:06
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê lười tiếp, ngoại trừ buông lời hung ác thì mấy lời đó chẳng chút giá trị nào. Bước chân Ngọc Khê hề dừng , cô kéo Lôi Âm thẳng tòa nhà ký túc xá.
Lôi Âm đầu , thấy Vương Điềm Điềm tức đến xanh cả mặt, liền : "Tiểu Khê, cô bệnh ? Nhà bọn họ mới là gây chuyện, tại hận chứ?"
Ngọc Khê ngẫm nghĩ đáp: "Thứ nhất, Vương Điềm Điềm ghen ghét vì tớ ưu tú hơn cô . Thứ hai, cũng , tớ đúng là nguyên nhân khiến chuyện vỡ lở, Vương Điềm Điềm cần để oán hận, tớ tự nhiên là kẻ mũi chịu sào. Thứ ba, đầu óc Vương Điềm Điềm vấn đề, dù thì cả nhà bọn họ bao giờ tự kiểm điểm bản cả. Lần gặp , cứ coi như gặp tâm thần là ."
Ngọc Khê cảm thấy vận mệnh thật kỳ diệu. Kiếp , thời gian cô hãm hại đến mức thôi học. Kiếp , ngược bỏ học là Vương Điềm Điềm.
Kiếp , cô, gia đình Vương Điềm Điềm thuận buồm xuôi gió, chuyện xa đều che giấu. Kiếp , cô trọng sinh, gián tiếp đổi vận mệnh của nhiều , đặc biệt là đổi phận của bà nội, của Niên Quân Mân, đổi cả ông Vương và ông Niên. Cô thực sự cảm thấy ơn.
Vương Điềm Điềm ghi hận thì ? Dù Vương Điềm Điềm cũng là kẻ lòng hẹp hòi, bất kể cô gì thì Vương Điềm Điềm cũng sẽ hận cô thôi, nên cô bình tĩnh.
Ngọc Khê thật sự bận, may mà đơn hàng với đoàn phim cuối cùng cũng kết thúc, cô cũng thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi quyết toán xong, Ngọc Khê ôm cuốn sổ sách, vẻ mặt thần bí: "Mọi đoán xem, đơn hàng chúng lãi bao nhiêu?"
Chu Linh Linh tiếp xúc hàng ngày nên trong lòng nắm rõ: "Năm vạn."
Ngọc Khê về phía Lôi Âm. Lôi Âm nhạy cảm với những con , cũng thích xem sổ sách: "Không nhiều đến thế chứ, ba vạn ?"
Ngọc Khê lấy cuốn sổ : "Chị họ đoán đúng , là năm vạn."
"Nhiều thế á!"
Ngọc Khê giải thích: "Vải vóc chúng mất tiền mua, nhà thiết kế cần thuê ngoài, thợ thêu thì sẵn, còn tận dụng một ít vải . Ngoại trừ tiền mua một ít tơ lụa quý hiếm thì chẳng tốn kém gì mấy. Nếu tính cả tiền vải , chúng kiếm một vạn là tồi ."
Lôi Âm : "Tiểu Khê, chúng cảm ơn chị họ thật nhiều, chị họ, chúng kiếm nhiều tiền thế !"
Chu Linh Linh trừng mắt: "Được lắm, đến cả em cũng trêu chọc chị."
Lôi Âm vội đầu hàng: "Em dám, nhỡ tương lai rể cho em góp cổ phần nữa thì !"
Ngọc Khê : "Âm Âm , đổi giọng nhanh thật đấy, gọi là rể ?"
Lôi Âm móc tiền trong túi : "Tớ là thực tế mà!"
Ngọc Khê rút tờ tiền : "Đừng nữa, tớ cũng là thực tế đây."
Chu Linh Linh cầm lấy cuốn sổ: "Đừng đùa nữa, khoản là kiếm , nhưng đơn hàng tiếp theo vẫn tin tức gì !"
Ngọc Khê trong lòng nắm chắc: "Đạo diễn Dương , nhất định sẽ cho chúng leo cây , cứ yên tâm ."
Chu Linh Linh "ừ" một tiếng, tiếp tục : "Lần kiếm ít, nên tăng lương cho mấy Hà Duệ và công nhân ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng, nên tăng, mỗi tăng một trăm, tiền thưởng mỗi một trăm, chị thấy thế nào?"
"Được."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nhân viên công ty đều tăng lương, một tăng hẳn một trăm đồng, còn nhận một trăm tiền thưởng, cả công ty vui như mở hội.
Chu Đại Nữu đợi hoan hô hết mới tìm gặp riêng Ngọc Khê: "Tiểu Khê , mợ và hai con tăng lương một , thôi tăng nữa."
Ngọc Khê đáp: "Mợ Hai, lúc đầu con cũng cân nhắc chuyện , nhưng nghĩ , đây là chuyện vui của cả công ty, thiếu phần của mợ và hai . Có điều, năm nay chỉ tăng lương thôi, lương ở công ty chúng tính cũng thuộc hàng cao ."
Chu Đại Nữu : " thế, lương cao thật. Mấy bà chị em già của mợ cứ hỏi công ty tuyển , ai cũng hâm mộ mợ lắm."
"Công ty sẽ ngày càng hơn thôi. Mợ Hai, tiền mợ cứ cầm lấy."
Chu Đại Nữu vẫn thấy ngại: "Thằng Hà Minh cũng chính thức , chuyện cũng là nhờ phúc của con."
"Là do họ bản lĩnh thôi ạ, nếu nhờ cũng chẳng nhờ !"
Chu Đại Nữu xúc động : "Tiểu Khê, con chính là con gái ruột của mợ. Sau con việc gì cứ , cả nhà mợ đều ủng hộ con."
"Vậy con cảm ơn mợ , con sẽ khách sáo ạ."
Chu Đại Nữu : "Được."
Ngọc Khê vui vẻ hai ngày thì công ty đối diện thành lập, biển hiệu cũng treo lên, cứ như sợ khác , họ cũng kinh doanh trang phục đoàn phim.
Trên bảng tuyển dụng, điều kiện cực kỳ hấp dẫn: thợ may lương một ngàn, thợ thêu lương tám trăm, công nhân bình thường cũng sáu trăm.
Lôi Âm xem xong thì tức ách: "Đây rõ ràng là nhắm chúng , đào góc tường nhà mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-165-ket-xe.html.]
Ngọc Khê bình tĩnh: "May mà tớ xa trông rộng, ký hợp đồng hết ."
Lôi Âm thở dài: "Chỉ sợ giữ nhưng giữ tâm."
Ngọc Khê thường xuyên ở công ty nên hiểu rõ công nhân, cô ngẩng đầu chị họ: "Tình hình công nhân thế nào ạ?"
Chu Linh Linh đáp: "Bàn tán thì , nhưng ai cả."
Ngọc Khê gật đầu: "Có thể bàn tán miệng còn hơn là giấu trong lòng. Chúng tăng lương, tuy so với bên đối diện nhưng so với đại bộ phận thì lương vẫn cao hơn, trong lòng họ sẽ quá bất mãn . Hơn nữa hợp đồng ràng buộc, đối diện lôi kéo ."
Lôi Âm lúc mới yên tâm: "Hà Giai Lệ và Vương Điềm Điềm đúng là cấu kết với việc ."
Chu Linh Linh : "Thủ đoạn bình thường thôi, đây mới chỉ là bắt đầu."
Ngọc Khê vỗ bàn: "Đối diện chiêu, lôi đài chính thức khai hỏa."
Hách Phong bước hỏi: "Lôi đài gì khai hỏa thế?"
Ngọc Khê đầu , Đạo diễn Dương cũng tới. Cảm giác khó chịu do bên đối diện gây biến mất trong nháy mắt: "Sư phụ, Đạo diễn Dương, mau ạ. Âm Âm pha ."
Lôi Âm ngoan ngoãn dậy: "Vâng."
Ngọc Khê mời xuống mới : "Đối diện cũng kinh doanh trang phục đoàn phim, biển hiệu treo lên , đang đấu lôi đài với chúng con đấy ạ!"
Đạo diễn Dương : "Uầy, thế thì chú đến kịp thời quá, mới khai hỏa chú liền đưa đơn hàng tới đây."
Ngọc Khê cong mắt : " là , cháu cảm ơn Đạo diễn Dương nhiều ạ."
Đạo diễn Dương với Hách Phong: "Thấy , đồ ông cảm ơn kìa, vụ nhất định thành đấy nhé!"
Hách Phong: "Tự nhiên là thành ."
Đạo diễn Dương nhếch miệng: " sợ thầy trò các thật. Được , , nhất định thành."
Ngọc Khê rót cho Đạo diễn Dương, ông : "Ngày mai cùng chú một chuyến, chốt cái đơn hàng ."
"Vâng ạ!"
Chủ nhật, Ngọc Khê xuống lầu thì thấy Hoàng Lượng đợi bao lâu. Sáng sớm sương xuống, tóc ướt đẫm: "Anh đến từ mấy giờ thế?"
"Anh tỉnh sớm nên qua đây luôn. Thời gian còn sớm nữa, nhanh lên, đừng để Đạo diễn Dương chờ!"
Ngọc Khê đồng hồ: "Mới 7 giờ thôi, ăn sáng !"
Hoàng Lượng: "Đó là Đạo diễn Dương đấy, ăn ít một bữa cũng chẳng ."
Ngọc Khê: "Giờ em mới phát hiện, sùng bái Đạo diễn Dương nhỉ!"
"Cứ là đạo diễn lớn thì đều sùng bái hết!"
Ngọc Khê: "........"
Được , là cô nghĩ sai.
Kết quả, Ngọc Khê chỉ thể mua bánh bao ăn. Đến địa điểm hẹn, Ngọc Khê đưa đồng hồ mặt Hoàng Lượng: "Chúng đến sớm hai tiếng, tròn hai tiếng đấy."
Ánh mắt Hoàng Lượng đảo chỗ khác: "Thế mà kẹt xe!"
Ngọc Khê: "....... Đầy đường chẳng mấy cái xe , với em là kẹt xe á?"
Hoàng Lượng chỉ cửa hàng cách đó xa: "Em khát nước , mua chai nước ngọt."
Nói xong, liền chạy biến.
Quán Ngọc Khê , gần đó chỗ , cô nghiến răng ken két.
"Cô em, thật duyên phận nha! Đi một ?"
Là gã đàn ông béo mặt đầy dầu mỡ giọng Quảng Đông ở Lưu Ly Xưởng, ấn tượng quá sâu sắc.
Ánh mắt Ngọc Khê trở nên đặc biệt kỳ quái, vì gã đàn ông mặt, mà vì đàn ông phía gã. Suy đoán của cô sẽ trở thành sự thật chứ!