Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 168: Không liên lạc được
Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:44:09
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê mở , bên trong là một tấm chi phiếu hai mươi vạn, vượt quá mong đợi của cô. Cô cứ nghĩ bán mười mấy vạn là tồi .
Chủ nhật cô gửi tiền, lúc trở về thấy Chu Đại Nữu đang phát kẹo mừng. Bà dúi cho Ngọc Khê một nắm, Ngọc Khê trong lòng hiểu rõ: "Điểm thi của Hà Tình ạ?"
Khóe mắt Chu Đại Nữu hằn lên những nếp nhăn khi : "Bạn học của nó quen giúp tra điểm, đủ điểm đại học , là sinh viên đại học đấy. Nhà chúng rốt cuộc cũng đỗ đại học ."
Ngọc Khê: "Chúc mừng Mợ Hai."
"Cùng vui, cùng vui."
Chu Đại Nữu xoay tiếp tục phát kẹo. Giấc mơ cả đời hôm nay cuối cùng cũng tròn, lưng bà thẳng tắp. Bà tuy là nhà quê chân đất, nhưng nuôi dạy con cái đứa nào cũng kém.
Lôi Âm ngậm kẹo trong miệng: "Điểm của em trai ?"
"Vẫn , chắc cũng trong hai ngày thôi."
Lôi Âm: "Cậu là chị bình tĩnh nhất mà tớ từng thấy đấy. Cậu lo lắng chút nào ? Đây là điểm thi đại học, chuyện đại sự cả đời đấy!"
"Thủ khoa của tỉnh thì chắc, nhưng thủ khoa thành phố thì nhất định là Ngọc Thanh. Chuyện ván đóng thuyền, tớ gì lo lắng."
Lôi Âm suýt nghẹn: "Cậu c.h.é.m gió thôi!"
Ngọc Khê chỉ : "Tớ với nhỉ, trong ba đứa trẻ nhà tớ, tớ là đứa học kém nhất đấy?"
Lôi Âm: "....... Thật giả thế?"
"Thật hơn vàng."
Lôi Âm kinh ngạc: "Đầu óc trẻ con nhà cấu tạo thế nào ?"
"Đầu óc đều giống thôi. Chỉ là nhà tớ nghèo, đổi vận mệnh thì trả giá bằng sự nỗ lực nhiều hơn thôi. Thiên tài ít, nhưng nỗ lực về thì nhất định thể thành tài."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lôi Âm: "Chờ tớ sinh con, nhất định sẽ nuôi dạy theo kiểu con nhà nghèo. Tớ học giỏi, chỉ thể dựa con cái để nở mày nở mặt."
Ngọc Khê chỉ coi như lời đùa, nhưng nhiều năm , Lôi Âm thật sự như . Đứa nhỏ bé tí, nghèo rớt mồng tơi, còn kiết xác đến mức thể kiết hơn.
Buổi trưa, Chu Đại Nữu tự bỏ tiền túi mua thức ăn. Buổi chiều, Lôi Âm hỏi: "Chúng nên phong bì ?"
Ngọc Khê ngẩng đầu lên khỏi trang sách: "Chờ đến tiệc mừng đỗ đại học . Hiếm thấy nha, thế mà cũng hiểu chuyện nhân tình thế thái."
Lôi Âm bò bàn: "Ông ngoại bảo mợ cả dạy tớ, tớ bạn trai thì thể tùy tiện nữa, cái gì nên học thì học. Mỗi về nhà đều mợ cả giáo huấn, tớ chẳng về nhà nữa, thấy mợ cả là sợ."
Ngọc Khê: "Biết đủ , đó đều là kinh nghiệm của . Để tự mày mò thì đụng bao nhiêu vách tường !"
Lôi Âm u sầu : "Nếu gặp , tớ chẳng lọt lời ông ngoại, chắc nuôi cho thành phế nhân . Sau từ từ học hỏi mới vô dụng đến mức nào, ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cơ bản nhất cũng hiểu."
"Đều qua , xem bây giờ bao, sống tự tại mấy."
" thế, tớ thích nhất là thấy Hà Giai Lệ ghen tị vì tớ sống , tức đến nghiến răng nghiến lợi."
Ngọc Khê hỏi: "Nhà máy của ba thế nào ?"
Lôi Âm lắc đầu: "Tớ cũng . Từ khi ông ngoại giúp đỡ nữa, ông già nhà tớ cũng qua . Sau moi tiền từ chỗ tớ, ông cũng chẳng thèm để ý đến tớ nữa, gọi tớ về nhà. Mấy tháng , tớ sắp quên cửa nhà ở ."
Ngọc Khê: "Không nhắc chuyện vui nữa. Ông ngoại đồng ý cho cùng tớ ?"
Lôi Âm: "Đồng ý thì tác dụng gì, liên lạc , đừng để đến lúc liên lạc thì khai giảng mất ."
Ngọc Khê cũng chẳng còn tâm trạng trò chuyện, tinh thần ỉu xìu, bò bàn, sách cũng chẳng buồn . Ngọc Khê và Lôi Âm , đồng thời bật .
Lôi Âm chỉ Ngọc Khê: "Tớ thấy hình ảnh oán phụ của trong mắt đấy."
"Tớ cũng thế."
Có lẽ do mấy ngày nay nhắc đến quá nhiều, buổi tối nhận thư, cả hai chạy như bay về phòng ngủ.
Ngọc Khê nhanh, hỏi thăm chuyện nhà, cuối cùng hỏi khi nào Ngọc Khê tới. Ngọc Khê yên tâm.
Lôi Âm cầm thư leo lên giường tầng , ném cho Ngọc Khê xem: "Người gì , tớ còn là sẽ cơ mà!"
Ngọc Khê liếc qua: "Chắc chắn là Niên Quân Mân ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-168-khong-lien-lac-duoc.html.]
Lôi Âm túm lấy áo Ngọc Khê: "Khi nào chúng ?"
Ngọc Khê : "Tớ hỏi sư phụ , nghỉ hè bái sư, đó còn sắp xếp khác. Khi nào xác định xong tớ sẽ báo cho ."
"Được. Tiểu Khê, xem tớ nên mang gì theo ?"
"Tùy thôi, mang đồ ăn cho thì mang đồ ăn, mang quần áo thì mang quần áo."
Lôi Âm đỏ mặt: "Vậy mang đồ ăn , tớ lục thư xem thích ăn gì!"
Ngọc Khê: "....... Lý Nham đến cái cũng cho ?"
Lôi Âm gật đầu: "Anh với tớ giấu giếm điều gì."
Ngọc Khê câm nín, kịch bản của Lý Nham thâm sâu thật đấy!
Nơi phương xa, Niên Quân Mân liên tục đồng hồ, đen mặt Lý Nham: "Đã 9 giờ , ngủ mà đến đây gì?"
Lý Nham ườn ghế, chân dép lê: "Tớ đến tìm tâm sự."
Niên Quân Mân xác nhận tai nhầm: "Cậu bệnh , tìm tớ tâm sự? Coi tớ là bác sĩ tâm lý đấy hử! Cút, tớ ngủ."
Lý Nham bĩu môi: "Ai chả ai, mà ngủ sớm á? Đừng trêu tớ, ngày nào mà chẳng lén lút lấy thư một ?"
Niên Quân Mân híp mắt: "Hiểu rõ thế, cũng ít nhỉ!"
Lý Nham: "....... Đừng đ.á.n.h trống lảng, tớ thật sự tìm chuyện phiếm. Cậu xem, bạn gái tớ và bạn gái là bạn , với tớ là bạn , quan hệ thiết bao, tớ tìm chuyện thì tìm ai."
Niên Quân Mân nhấn mạnh: "Của tớ là vị hôn thê, của mới là bạn gái."
Lý Nham: "....... Tớ thể biến bạn gái thành vị hôn thê là dựa đấy."
Niên Quân Mân: "Không giúp!"
Lý Nham ghé sát gần: "Đừng mà, thế , tớ giặt quần áo cho một tháng."
"Hai tháng, tính cả tất."
Lý Nham: "........ Tất tính, ba tháng."
Niên Quân Mân: "Chân tháo giày thể hun chạy , còn chê tớ, hổ ?"
"Được , tớ giặt."
Niên Quân Mân lôi năm sáu đôi tất: "Đều ở đây, , tớ giúp cái gì?"
Lý Nham bịt mũi: "Mang tất xa một chút."
Niên Quân Mân lạnh: "Diễn tiếp , tớ hôi chân, mười đôi của tớ cũng bằng một đôi của ."
Lý Nham sầu não: "Tớ vẫn dám hôi chân, giữ bí mật cho tớ đấy, khi kết hôn đừng để lộ."
Niên Quân Mân: "......."
Lý Nham : "Em dâu chẳng sắp đến thăm , xem thể giúp tớ vài câu , tớ sợ tớ mời thì Lôi Âm tới."
Niên Quân Mân: "Cậu mời ?"
Lý Nham gật đầu: " thế, gửi cùng với thư của , giờ chắc là tới nơi ."
Niên Quân Mân cạn lời: "Trần Trì mà tốc độ của thì con cũng sắp đẻ ."
"Cậu cứ , giúp ."
Niên Quân Mân tăng giá cố định: "Ba tháng giặt quần áo và tất."
"Thành giao."
Ngọc Khê và Lôi Âm hề chuyện , hai còn vướng bận gì nữa, tâm ý lao ôn tập căng thẳng cho kỳ thi cuối kỳ.
Ngày 23, Ngọc Khê tan học, Chu Linh Linh đợi ở cửa lớp. Ngọc Khê chạy : "Biết điểm của Ngọc Thanh ạ?"