Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 171: Kém không phải là một chút
Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:44:13
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê chỉ về phía : “Người đang đ.á.n.h tên là Lôi Tiếu.”
Trịnh Cầm theo, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Mẹ thật sự chướng mắt Hà Giai Lệ, ngoài coi thường thì về nhà trút giận lên con cái. Con bé cũng còn nhỏ nữa, thể đ.á.n.h nó ngay đường phố thế .”
Ngọc Khê mím môi, trong lòng cô tính toán . Cô thể tỏ bất kỳ sự quan tâm đặc biệt nào với Lôi Tiếu, thế chỉ hại con bé thêm thôi.
Hai giờ chiều họ đến trung tâm thương mại gần nhất, buổi chiều đông lắm.
Trịnh Cầm nhỏ: “Thủ đô đúng là thủ đô, trung tâm thương mại bề thế hơn ở quê nhiều, đồ ở đây chắc đắt lắm nhỉ!”
Ngọc Khê: “Giá cả cũng sàn sàn thôi , nào, xem quần áo .”
Ngọc Khê nắm rõ giá cả quần áo, mức giá kế thể chấp nhận . Vào đến cửa hàng, thấy kế liếc giá tiền tỏ vẻ thoải mái hơn hẳn, cô đây là mức giá bà chấp nhận .
Tháng bảy ở thủ đô nóng hơn ở quê nhiều. Ở quê gió biển mát mẻ, còn thủ đô thì như cái lò bát quái, oi bức vô cùng.
Ngọc Khê chọn hai chiếc váy kiểu dáng thoải mái, mặc dính da, còn mát mẻ.
Trịnh Cầm cái là ưng ngay, vui vẻ thử đồ, bước xoay hai vòng gương. Ngọc Khê khen: “Mẹ mặc bộ trông trẻ nhiều lắm.”
Trịnh Cầm vuốt ve chất vải: “Màu sắc trẻ quá con?”
“Không ạ, tin hỏi Ngọc Thanh xem.”
Ngọc Thanh : “Mẹ, mặc lắm ạ.”
Trịnh Cầm , phụ nữ ai chẳng thích : “Vậy lấy hai bộ nhé.”
Ngọc Khê trả tiền, chuyển sang cửa hàng khác mua cho ông bà nội hai bộ, mua cho cô cả và Chu Nghiêu mỗi một bộ, cuối cùng mới đến lượt Ngọc Thanh và Ngọc Chi.
Ngọc Thanh cao ráo, dáng mảnh khảnh, trời sinh là cái mắc áo, quần áo bình thường mặc lên cũng toát khí chất.
Thấy chị gái cầm bốn bộ, Ngọc Thanh vội vàng ngăn : “Chị, nhiều quá .”
Tay Ngọc Khê vẫn ngừng lựa đồ: “Không nhiều , nhiều , em sắp đại học , hình tượng quan trọng lắm.”
Cô tiền, các em trai bằng ánh mắt thành kiến. Có tiền mà tiêu để coi thường thì mới là dại! Cô sẽ tự tìm ngược đãi cho .
Cuối cùng Ngọc Khê mua cho Ngọc Thanh năm bộ, mua cho Ngọc Chi mấy bộ. Ngọc Chi đang tuổi lớn nhanh, mua nhiều quá thì qua một thời gian mặc nữa.
Ngọc Khê thỏa mãn cơn nghiện mua sắm, cuối cùng kéo Ngọc Thanh mua máy nhạc Walkman. Ngọc Thanh giá liền thốt lên: “Chị ơi đắt quá.”
Ngọc Khê: “Đây là quà mừng em đỗ đại học, mua cho em một cái, chị cũng mua một cái. Vào đại học , ngoại ngữ quan trọng. Ở quê dạy tiếng Anh muộn, giáo viên chuyên nghiệp nên tụt hậu nhiều. Mua cái về để nhiều, xem nhiều hơn.”
Ngọc Thanh thấy liên quan đến việc học của chị: “Em cảm ơn chị.”
Ngọc Khê chọn hai cái màu bạc, loại nhất, thanh toán hết một ngàn tám.
Chỉ trong một buổi chiều nay, Ngọc Khê tiêu hết ba ngàn rưỡi. Trịnh Cầm vẫn luôn nhẩm tính trong lòng, đường về mới : “Mẹ con kiếm tiền, nhưng tiêu tiền nhanh thế , kiếm tiền dễ dàng con, con nên tự tích cóp chút tiền phòng .”
Ngọc Khê: “Mẹ, con chừng mực mà, cứ yên tâm.”
Trịnh Cầm hiểu con gái, cô tiêu xài hoang phí, nhắc nhở một thôi nữa.
Mấy con trở về, bà nội Lữ tỉnh. Ngọc Khê đưa quần áo mới mua cho bà: “Bà nội, đây là của bà và ông nội, bà xem ạ.”
Bà nội Lữ miệng thì tiêu pha tốn kém, nhưng tay chân cũng nhanh nhẹn cầm lấy thử.
Ngọc Khê chia quần áo mua, cô cả Lữ : “Con bé , mua cho cả cô nữa, chị họ con mua mà.”
“Chị họ mua là chị họ mua, con mua là con mua, giống ạ.”
Trịnh Cầm : “Chị cả, chị đối xử với Tiểu Khê như , đây là tấm lòng của con bé, chị cứ nhận !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-171-kem-khong-phai-la-mot-chut.html.]
Cô cả Lữ : “Được , , cô nhận. , cô hỏi Linh Linh vị trí chợ , cô quần áo xong hai chị em một chuyến nhé?”
Trịnh Cầm: “Được ạ.”
Ngọc Khê : “Có cần con cùng ạ?”
Cô cả Lữ xua tay: “Không cần , cách đây xa, dễ tìm lắm. Con với chị họ con rửa bát đĩa là .”
“Vâng ạ.”
Đến tối, nhân lúc đang nấu cơm, Ngọc Khê tranh thủ về cửa hàng đón Lôi Âm.
Tối về ký túc xá, Lôi Âm : “Tớ đ.á.n.h giá Hà Giai Lệ , nhưng bà kém kế chỉ một chút , ba cưới Hà Giai Lệ nhỉ?”
Ngọc Khê: “Tình huống năm đó phức tạp lắm.”
Lôi Âm chui trong chăn của Ngọc Khê: “Tớ ông ngoại kể , cuộc sống khó khăn lắm, may mà đều qua cả .”
Ngọc Khê véo má Lôi Âm: “Cậu nên về giường ngủ .”
Lôi Âm: “Tớ ngủ với .”
“Giường bé tí thế , định bánh kẹp ? Mau về ngủ .”
Lôi Âm Ngọc Khê với ánh mắt đầy oán trách. Ngọc Khê ghé sát tai Lôi Âm thì thầm: “Ánh mắt của , để dành cho Lý Nham nhé!”
Mặt Lôi Âm đỏ bừng, cù lét Ngọc Khê. Ngọc Khê ha ha: “Thôi, thôi, tớ sai .”
Diệp Mai dằn mạnh cuốn sách tay xuống bàn: “Các ôn tập thì cũng đừng phiền ?”
Lần đúng là của hai Ngọc Khê. Lôi Âm lè lưỡi, nhanh chóng leo xuống giường.
Ngọc Khê cũng lấy sách tiếp tục . Hai ngày nữa là thi , kỳ thi cần diễn tiểu phẩm, bộ là thi . Ngọc Khê khá tự tin, cô qua lan can liếc Diệp Mai một cái.
Nếu thất bại, Diệp Mai chắc sẽ càng để tâm chuyện vụn vặt hơn mất!
Kỳ thi cuối kỳ đến, cả ngày đều môn thi, buổi trưa chỉ thời gian ăn cơm, nghỉ trưa cũng . Ngọc Khê tự tin mười phần, bài thành thạo.
Thi xong cuối kỳ, cô mua vé về nhà, nhưng về nhà ngay mà tìm chỗ thêm.
Ngọc Khê cũng tuyển một sinh viên thêm trong trường, lương tháng 400, bao cơm trưa.
Ngọc Khê về nhà, cũng chẳng chuẩn gì. Không tiết học, sư phụ đang bận chấm bài, cô cũng thả lỏng mấy ngày.
Mấy ngày nay, cô đưa ông bà nội, kế và dạo khắp thủ đô, các địa điểm du lịch nổi tiếng đều hết một lượt, chụp ít ảnh.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chuyện bà cụ vui sướng hỏng, ngày nào cũng giục Ngọc Khê rửa ảnh. Nguyên văn lời bà cụ là: “Chuyến , đủ để bà khoe khoang hết nửa đời .”
Thấm thoắt đến ngày trả điểm. Ngọc Khê thấy sư phụ mặt lạnh tanh bước , trong lòng thót một cái, cô thi đến nỗi tệ chứ nhỉ!
Hách Phong cầm bảng điểm tay, mặt lạnh lùng, khí thế bức , cả lớp im phăng phắc, một tiếng động.
Ngọc Khê nhẩm tính điểm một nữa, hẳn là nhất mà!
Hách Phong mở miệng: “Phần lớn các em đều thụt lùi nghiêm trọng, kỳ nghỉ về nhà tự kiểm điểm cho . Năm hai nếu nỗ lực, đừng trách cho các em trượt môn.”
Các bạn học của Ngọc Khê dám thở mạnh. Thầy chủ nhiệm bình thường nổi giận, nhưng một khi giận thì đáng sợ, vội vàng lên tiếng đảm bảo: “Học kỳ nhất định sẽ cố gắng ạ.”
Hách Phong lúc mới hài lòng hơn một chút: “Bảng điểm tan học sẽ dán lên, thành tích tự các em xem.”
Trong lòng Ngọc Khê ngứa ngáy, cô chỉ nhất , chuyện liên quan đến bài tập kỳ nghỉ của cô đấy!
Hách Phong tiếp tục : “Chắc các em cũng chút phong thanh , tin đồn là thật đấy.”