Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 174: Cảm ơn

Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:44:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trịnh Cầm nghi hoặc: "Con gái, con lấy thế?"

 

Ngọc Khê: "Người như chỉ một thôi, , gặp ?"

 

Trịnh Cầm phản ứng ngay: "Trịnh Quang Diệu?"

 

"Chắc là ông , ngoài ông con cũng chẳng còn nào."

 

Trịnh Cầm trầm mặc một lát : "Gặp, tại gặp. Mẹ cũng xem thử đứa con trai ngoan mà Trịnh Mậu Nhiên nuôi dạy trông thế nào."

 

Trịnh Quang Diệu mang theo quà cáp đến, phía một trợ lý theo, nhưng trợ lý Nhiễm. Nhìn thấy Ngọc Khê, Trịnh Quang Diệu : "Làm tìm c.h.ế.t."

 

Ngọc Khê chỉ kế: "Đây là , ông hẳn là quen ."

 

Trịnh Quang Diệu yên, sự chú ý dồn hết chị gái trong truyền thuyết.

 

Năm đó khi rời , tuổi còn quá nhỏ, ký ức về chị gái mơ hồ. Giờ thấy thật, hình ảnh chị gái trở nên rõ ràng. Người dám uy h.i.ế.p lưng khi còn nhỏ, điều khiến chú ý hơn cả là dung mạo của chị gái giống ông cụ.

 

Trong lòng Trịnh Quang Diệu càng thêm hoảng loạn. Ông cụ đối với ngày càng lạnh nhạt, tống cổ về đại lục, là để quản lý việc đầu tư nhưng hạn chế nhiều quyền lợi. Nếu tiền tiêu vẫn cắt, còn tưởng sắp vứt bỏ . Hắn lắc mạnh đầu, nhất định là nghĩ lung tung, là con trai duy nhất, thể từ bỏ .

 

Nghĩ , lấy tự tin, chào hỏi: "Chị cả, lâu gặp, chị sống ?"

 

Trong giọng của Trịnh Cầm mang theo gai nhọn: "Tốt, chịu . Các bỏ trốn, để ăn cỏ ăn trấu, sống lắm. cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà Trịnh Mậu Nhiên."

 

Trịnh Quang Diệu: "....... Ba năm đó cũng là bất đắc dĩ."

 

Trịnh Cầm nhạo: "Cậu xem, tinh ranh thế nào, Trịnh Mậu Nhiên cũng chẳng ngốc, nuôi thành phế vật thế nhỉ?"

 

Trịnh Quang Diệu: "........"

 

Hắn thể ông cụ dạy, mà là thiên phú, thì mặc kệ sự đời luôn ?

 

Trịnh Cầm thật lòng chướng mắt Trịnh Quang Diệu: "Cậu đừng đến đây nữa. Chúng và nhà họ Trịnh liên quan, bây giờ cũng , tương lai càng . Cậu cứ yên tâm, vì để tâm chỗ , chi bằng dành thời gian sinh mấy đứa con trai giỏi giang, đỡ để Trịnh Mậu Nhiên chê bai , còn con trai để dựa ."

 

Trịnh Quang Diệu ngẩn , đó mắt sáng lên, đôi mắt nhỏ híp bỗng mở to tròn xoe. , nghĩ nhỉ, thì thể sinh con mà.

 

Ngọc Khê ngây Trịnh Quang Diệu coi kế như chị ruột, cảm ơn rối rít, cuối cùng chân như gió lốc cuốn mất.

 

Ngọc Khê đợi khuất mới : "Mẹ, bày mưu cho ông ?"

 

Trịnh Cầm: "Hắn việc để thì sẽ thời gian tìm con gây phiền phức nữa. Mẹ cũng cho yên tâm, đừng tưởng rằng tranh giành cái gì."

 

Ngọc Khê: "Trịnh Quang Diệu thật sự con nhặt đấy chứ? Đầu óc chẳng giống Trịnh Mậu Nhiên tí nào."

 

Trịnh Cầm: "Cha sinh con trời sinh tính, Trịnh Mậu Nhiên thất đức nên báo ứng đến thôi!"

 

Ngọc Khê nghĩ mãi , cũng chỉ đành giải thích như .

 

Hai ngày , Ngọc Khê và Lôi Âm lên tàu hỏa. Ngọc Khê giúp Lôi Âm cất va li hành lý: "Cậu mang theo cái gì thế? Mang tận hai cái va li!"

 

Lôi Âm mệt bở tai, thần bí : "Đến nơi sẽ . Còn , mang một cái va li?"

 

Ngọc Khê: "Quân Mân bảo ở huyện thành cái gì cũng , cần mang quá nhiều đồ qua đó, mệt lắm."

 

Lôi Âm trừng mắt: "Lý Nham chẳng với tớ câu nào, sớm tớ cũng mang nhiều thế , c.h.ế.t mệt."

 

"Anh khoe bạn gái mang đồ ăn đến cho đấy. Niên Quân Mân khoe , đến lượt tự nhiên cũng khoe."

 

Lôi Âm lầm bầm: "Ấu trĩ."

 

Ngọc Khê lấy cuốn sách mang theo : "Cậu nghỉ ngơi một lát , tớ sách đây."

 

Lôi Âm nhe răng: "Thầy chủ nhiệm tàn nhẫn với thật, gặp vị hôn phu mà còn nhắc mang sách theo, về cảm nhận!"

 

Ngọc Khê vuốt ve cuốn sách dày cộp: "Không chuyện nữa, tớ tranh thủ thời gian."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-174-cam-on.html.]

Sáu tiếng đồng hồ tàu hỏa đến trạm. Lôi Âm ngủ suốt dọc đường, còn Ngọc Khê sách suốt hành trình, mắt chút khô, nghỉ ngơi một lúc mới xuống xe.

 

Theo dòng khỏi ga, Niên Quân Mân và Lý Nham dễ nhận .

 

Lôi Âm xác nhận : "Sao Lý Nham đen thế nhỉ?"

 

Ngọc Khê qua, Niên Quân Mân cũng đen ít: "Thời tiết nóng, phơi nắng nhiều đấy, thôi."

 

"Ừ."

 

Niên Quân Mân đón lấy hành lý của Ngọc Khê: "Đói bụng , chúng ăn cơm nhé."

 

Đầu ngón tay Ngọc Khê lén móc lòng bàn tay Niên Quân Mân: "Vâng."

 

Bên phía Ngọc Khê bong bóng hồng bay đầy trời, còn Lôi Âm và Lý Nham thì gì.

 

Đừng Lôi Âm bình thường tùy tiện, đầu tiên thấy thật, mặt đỏ bừng, những lời chuẩn sẵn đều quên sạch.

 

Lý Nham thì cảm thấy bao nhiêu cũng đủ, chằm chằm một lúc mới vươn tay : "Để xách hành lý cho."

 

Lôi Âm lí nhí đáp như tiếng muỗi kêu: "Vâng."

 

Lý Nham ngây ngô, khóe miệng toác đến tận mang tai: "Trời nóng lắm, lên xe ."

 

Lôi Âm chớp mắt cầu cứu Ngọc Khê, nghiến răng kèn kẹt. Trong mắt Ngọc Khê ai khác, lời cầu cứu của cô biến thành khí, chỉ đành dậm chân theo.

 

Niên Quân Mân nắm tay Ngọc Khê, trời nóng, xót cô: "Đi thôi, lên xe ăn cơm."

 

Ngọc Khê kéo tay Niên Quân Mân: "Đi chậm một chút, để hai họ thêm cơ hội ở riêng, đừng họ ngại."

 

Niên Quân Mân Lý Nham phía , bĩu môi. Ai ngại chứ Lý Nham thì ngại , cái vẻ hưng phấn kìa, đường như gió chân.

 

Chờ Ngọc Khê lê bước đến xe, mặt Lôi Âm đỏ bừng, Lý Nham ngây ngô thấy cả amidan.

 

Ngọc Khê và Niên Quân Mân liếc , tốc độ tiến triển của hai nhanh thật!

 

Lý Nham đợi lên xe: "Âm Âm đói , ăn cơm ."

 

Niên Quân Mân: "Đến tiệm cơm Lão Thành , ở đó món đặc sắc."

 

Lý Nham cũng chẳng chỗ nào hơn: "Được."

 

qua giờ cơm nên tiệm đông khách, món ăn lên nhanh. Một bữa cơm xuống bụng, Ngọc Khê và Lôi Âm no căng rốn. Niên Quân Mân và Lý Nham cứ sợ hai cô ăn đủ no, gắp thức ăn liên tục.

 

Chờ Ngọc Khê và Lôi Âm ăn no, hai trai mới xử lý nốt chỗ thức ăn còn .

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Trên đường về, Ngọc Khê xoa bụng: "May mà đường sửa, nếu hai đứa em nhất định xóc đến nôn mất."

 

Lôi Âm liếc xéo Lý Nham một cái, Lý Nham sướng rơn cả buổi. Lôi Âm khẩu hình miệng mắng "đồ ngốc".

 

Ngọc Khê: "........"

 

thồn cơm ch.ó mặt , đây là bắt nạt Niên Quân Mân đang lái xe đúng !

 

Ngọc Khê sách suốt dọc đường, xe chút mơ màng buồn ngủ, dựa ghế liền . Lúc tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài tối sầm.

 

Ngọc Khê tỉnh, Niên Quân Mân cũng mở mắt, đỡ đầu Ngọc Khê: "Tỉnh , kịp bữa tối."

 

Ngọc Khê cử động cổ: "Em ngủ bao lâu ? Lôi Âm ?"

 

"Ngủ hơn hai tiếng , Lý Nham đưa Lôi Âm trong ."

 

Ngọc Khê ngoài, đây là bãi đỗ xe, , cô Niên Quân Mân, nhớ quá.

 

Niên Quân Mân đỡ Ngọc Khê dậy, định hôn xuống thì tiếng gõ cửa sổ vang lên, mặt Niên Quân Mân đen sì.

 

 

Loading...