Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 176: Xin lỗi

Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:44:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê vật rơi xuống, trong mắt cô chỉ Ngọc Trúc Thiêm. Ánh sáng mất của Ngọc Trúc Thiêm trở , nhanh ẩn trong cơ thể cô.

 

Niên Quân Mân nhặt vật rơi xuống lên, phân biệt một chút: "Linh chi?"

 

Ngọc Khê sang, đúng là linh chi thật, nhưng lượng nước mất nhiều, cả cây linh chi chỉ còn một phần ba kích thước, hai phần ba biến mất.

 

Ngọc Khê trong lòng hiểu rõ, nhất định là Ngọc Trúc Thiêm "ăn" mất, phần rơi xuống chính là phần rễ nối liền còn sót .

 

Niên Quân Mân nghiên cứu cây linh chi: "Trên dấu vết gặm nhấm, rơi xuống nhỉ? Vết cắt phẳng lì như dùng dao, bên ?"

 

Ý nghĩ khiến Niên Quân Mân nghiêm túc hẳn lên. Nơi rừng thiêng nước độc thế ở? Bọn họ việc ở đây, vài từng thấy ai.

 

Niên Quân Mân cầm linh chi: "Hôm nay kết thúc sớm thôi."

 

Ngọc Khê: "Vâng."

 

Đường về nhanh. Lý Nham bắt hai con cá, Niên Quân Mân tình hình liền kết thúc hành trình.

 

Lôi Âm ở trong ký túc xá lo lắng hỏi: "Tiểu Khê, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm chứ!"

 

Ngọc Khê: "Không , chỉ là tìm lên đó xem xét thôi."

 

Bởi vì cô chuyện là thế nào mà! Tiếc là thể , cô đem thí nghiệm.

 

Lôi Âm vẫn luôn nóng lòng chờ đợi, nhưng quá trưa vẫn thấy ai về. Ngọc Khê chút yên, cô sẽ vấn đề gì, nhưng lâu thế vẫn về?

 

Thời gian càng trôi qua lâu, trong lòng Ngọc Khê càng sốt ruột, bữa tối cũng ăn, cô và Lôi Âm đối diện .

 

Đêm đó hai cô gái thức trắng đêm, mắt đầy tơ máu, rõ ràng buồn ngủ c.h.ế.t nhưng tinh thần tỉnh táo lạ thường.

 

Đột nhiên tiếng gõ cửa. Ngọc Khê là đầu tiên chạy , thấy Niên Quân Mân liền ôm chầm lấy cổ , siết chặt, cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng ho khan.

 

Ngọc Khê mới chú ý tới ngoài, vội buông Niên Quân Mân . Niên Quân Mân giới thiệu: "Đây là lãnh đạo của ."

 

Ngọc Khê vội : "Chào thủ trưởng ạ."

 

Người đến trạc tuổi hơn ba mươi: "Chào em, đến đây là vì chuyện cây linh chi. Linh chi là do em phát hiện, niên đại cao, giá trị d.ư.ợ.c liệu lớn. Chúng mua từ em, em thấy thế nào?"

 

Ngọc Khê Niên Quân Mân: "Cây phát hiện ở rìa núi, em chỉ là may mắn 'mèo mù vớ cá rán' thôi ạ, em thì các cũng sẽ phát hiện ."

 

Người đàn ông : "Nói nhiều như nhưng cũng là do em dâu phát hiện, tiền nhất định đưa, đây là vấn đề nguyên tắc."

 

Ngọc Khê Niên Quân Mân, thấy chút ám chỉ nào, trong lòng cân nhắc một chút lựa lời : "Đã liên quan đến nguyên tắc thì em xin nhận. em một điều kiện."

 

Người đàn ông tò mò: "Em ."

 

Ngọc Khê : "Điều kiện của em là tiền dùng để cải thiện bữa ăn, bồi bổ sức khỏe cho , điều vi phạm nguyên tắc chứ ạ!"

 

Người đàn ông sững sờ: "Tuy chỉ còn một phần ba nhưng cũng đáng giá ít tiền , em thực sự suy nghĩ kỹ chứ?"

 

Ngọc Khê gật đầu: "Em nghĩ kỹ ạ."

 

Người đàn ông với Ngọc Khê: " mặt cảm ơn em."

 

Ngọc Khê chút ngượng ngùng: "Đây là việc em nên mà."

 

Cô cũng Niên Quân Mân ăn uống hơn chút.

 

Người đàn ông còn nhiều việc nên nhanh. Niên Quân Mân với Ngọc Khê: "Cô gái chọn đúng là tầm thường."

 

Ngọc Khê hỏi: "Sao cho em chút gợi ý nào thế, em chẳng yên tâm chút nào."

 

"Cũng chuyện , gợi ý gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-176-xin-loi.html.]

 

Lôi Âm đợi nửa ngày, cuối cùng cũng chen : "Lý Nham ? Sao đến?"

 

Niên Quân Mân : "Lý Nham đang xử lý vết thương, lát nữa sẽ qua ngay."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Lôi Âm hoảng hốt: "Sao thương?"

 

Ngọc Khê trợn tròn mắt. Không lẽ thật sự ở đó? Rất nhanh, tim cô đập thình thịch.

 

Nếu thật sự ở đó, liệu họ phát hiện sự bất thường của cây linh chi , thấy linh chi biến mất ?

 

Sau đó cô yên tâm. Nhìn thấy thì , Ngọc Trúc Thiêm ai thể thấy , cho dù thấy linh chi biến mất cũng giải thích nổi.

 

Lý Nham đến nhanh, mu bàn tay d.a.o cứa thương, khâu vài mũi, tính là vết thương lớn.

 

Ngày thứ ba, hai trai trở việc bình thường. Ngọc Khê đoán là việc linh chi biến mất thấy nên họ tìm hiểu ngọn ngành.

 

Ngọc Khê và Lôi Âm trở nên rảnh rỗi. Lôi Âm bĩu môi: "Nói là gặp mặt, mà bóng cũng chả thấy ."

 

"Không còn cách nào khác, công trình đang gấp rút, họ thực sự thời gian chơi với chúng cả ngày ."

 

"Ừm."

 

Lôi Âm đợi đến chán: "Chúng dạo quanh đây !"

 

Ngọc Khê ngước mắt lên: "Cậu quên Lý Nham dặn , cả."

 

Lôi Âm: "....... Chúng cứ ở lỳ đây cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ ?"

 

Ngọc Khê lắc đầu: "Tớ cũng ."

 

Lôi Âm: "........"

 

Kỳ nghỉ tươi coi như tong!

 

Hai ngày , buổi sáng Niên Quân Mân đột ngột trở về, sắc mặt đặc biệt khó coi, kéo Ngọc Khê xuống lầu, nửa ngày lời nào.

 

Niên Quân Mân như khiến Ngọc Khê bất an: "Xảy chuyện gì ?"

 

Niên Quân Mân ôm lấy Ngọc Khê, cũng mới : "Có thấy mặt em ."

 

Ngọc Khê phản ứng nhanh: "Có kẻ đào tẩu ?"

 

Niên Quân Mân xanh mặt gật đầu: "Tổng cộng năm tên, một băng nhóm phạm tội lẩn trốn trong hang động, tưởng rằng thể thoát, ngờ phát hiện. Bắt bốn tên, giao cho công an thẩm vấn mới còn một tên nữa, đợi lúc tìm thì biến mất."

 

Ngọc Khê hỏi: "Công an cho , cần bảo mật ?"

 

Niên Quân Mân tựa đầu vai Ngọc Khê: "Em nguy cơ tiềm tàng, cái em quyền . Anh sai , nên đưa em lên núi."

 

Trong lòng Ngọc Khê bình tĩnh: "Lên núi là do em , đừng tự trách. Anh cũng , suýt nữa bắt nên sớm trốn . Cho dù trốn mà trả thù thì cũng em là ai chứ! Lúc chúng chuyện, gọi là 'vợ', gọi tên, ngay cả tên em cũng thì tìm em kiểu gì. Còn về ảnh chụp, em diễn viên, em chỉ là học sinh thôi, khó lộ diện, yên tâm ."

 

Niên Quân Mân nghĩ đến việc Ngọc Khê thể gặp nguy hiểm, cho dù phân tích của cô là đúng nhưng trong lòng vẫn yên: "Sau em cẩn thận hơn một chút."

 

Ngọc Khê cũng khao khát trở nên mạnh mẽ hơn: "Vâng."

 

Niên Quân Mân , ngày nào cũng bắt Ngọc Khê rèn luyện. Đầu tiên là huấn luyện thể lực, buổi tối xong việc bồi Ngọc Khê luyện võ phòng . So với những chiêu thức , giờ cô dáng hơn chút.

 

Buổi tối Lôi Âm giúp Ngọc Khê bôi dầu thuốc: "Niên Quân Mân điên , tay với chẳng lưu tình chút nào. Cậu xem, hôm nay ngã bao nhiêu ? Cậu là chứ bao cát . Đi thôi, chúng về thủ đô, tớ giới thiệu cho hơn."

 

Ngọc Khê cử động một cái là đau điếng, hôm nay mới huấn luyện chỉ là trò trẻ con: "Quân Mân cho tớ thôi. Giới thiệu đối tượng thì miễn , chuyện khác thì thể giúp tớ đấy!"

 

"Chuyện gì?"

 

 

 

Loading...