Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 177: Trở về
Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:44:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê xuýt xoa: "Đau quá."
Lôi Âm vội vàng nhấc tay lên, thấy Ngọc Khê đau nữa mới cẩn thận lau chùi tiếp.
Ngọc Khê : "Cậu giúp tớ xin thầy nghỉ vài ngày , tớ huấn luyện cho trò một chút, ít nhất một tuần, tớ sẽ về muộn một tuần."
Lôi Âm: "Tớ sợ thầy chủ nhiệm lắm, gọi điện thoại !"
Ngọc Khê: "Gọi thì , tớ gọi từ sớm , nhưng tớ sợ mở miệng là thầy cúp máy luôn. Việc nhờ đích , mang theo thư của tớ."
Lôi Âm tò mò c.h.ế.t: "Tại Niên Quân Mân lo lắng cho , đến tớ cũng thể ?"
Ngọc Khê cũng nhắc đến chuyện núi, chỉ qua loa: "Cậu cũng núi phát hiện mà, đó chẳng bắt . Có kẻ thấy mặt tớ, Niên Quân Mân sợ tớ gặp nguy hiểm."
Lôi Âm khó hiểu: "Không bắt hết ?"
Ngọc Khê nghiêng : "Ý tớ là, một tên chạy thoát."
Lôi Âm hoảng hốt: "Sao tớ gì cả?"
Ngọc Khê trấn an Lôi Âm: "Đừng căng thẳng, chỉ là chạm mặt thôi, tên, tra cũng khó lắm."
Lôi Âm từ từ yên tâm, nắm lấy tay Ngọc Khê: "Niên Quân Mân ngóng gì ?"
Ngọc Khê: "Trước mắt vẫn bắt ."
Lôi Âm mím môi: "Tớ cũng học, hai chúng ở cùng , nếu lỡ chuyện gì thật, tớ cũng thể giúp . Quyết định , thư gửi về nhé!"
Ngọc Khê thấy ấm lòng, định khuyên Lôi Âm về nhưng nghĩ , Lôi Âm cùng cô, chẳng cũng nguy hiểm , tập luyện một chút cũng .
Buổi sáng, Lý Nham vui với quyết định của Lôi Âm. Anh thấy Niên Quân Mân lo lắng thì cũng lo theo, con gái chút võ vẽ vẫn hơn.
Một tuần trôi qua, Ngọc Khê từ chỗ thích ứng, dần dần thể tự bộ về ký túc xá, sự trưởng thành thấy rõ từng ngày.
Giờ đối phó với đàn ông trưởng thành, chỉ cần cẩn thận một chút là cô thể chế ngự .
Ngọc Khê và Lôi Âm cũng đến lúc trở về. Nếu vì chuyện của Ngọc Khê thì kỳ nghỉ kết thúc từ sớm .
Buổi tối, Ngọc Khê và Niên Quân Mân bãi cỏ ngắm . Niên Quân Mân : "Anh sẽ liên hệ một bạn đến đó, để tiếp tục dạy em."
Anh dạy dù cũng chính quy, vẫn nên tìm chuyên nghiệp thì hơn.
Ngọc Khê trừng mắt: "Anh thật sự yên tâm về em ?"
Niên Quân Mân ôm chặt lấy Ngọc Khê: "Anh sợ, nỗi sợ từng , lúc nào cũng cảm thấy bất an."
Ngọc Khê gối đầu lên n.g.ự.c Niên Quân Mân: "Được , em sẽ học. Lần gặp nhất định sẽ kinh ngạc, còn đ.á.n.h bại cả đấy!"
Niên Quân Mân : "Được."
Ngọc Khê buồn rầu : "Em thật sự thể đến đây nữa ?"
"Ừ."
Ngồi tàu hỏa trở về, Lôi Âm còn căng thẳng hơn cả Ngọc Khê, cứ dáo dác xung quanh.
Ngọc Khê nhỏ: "Đừng ngang ngó dọc nữa, đang kìa, cứ như chuyện gì mờ ám bằng. Đừng để lát nữa nhân viên bảo vệ tàu tới hỏi thăm."
Lôi Âm: "Tớ lo mà, nhỡ thì !"
Ngọc Khê lấy sách : "Yên tâm ngủ , thật sự việc gì ."
Ngọc Khê tự nhiên là cơ sở. Năng lượng của Ngọc Trúc Thiêm hồi phục, nếu thật sự chuyện, nó sẽ báo . Cho dù báo , cô cũng tin khả năng của chính .
Sự bình tĩnh của Ngọc Khê Lôi Âm yên tâm hơn, còn ngó nghiêng nữa, một lúc lăn ngủ.
Đường về yên bình, cho đến khi về tới thủ đô, Lôi Âm mới thở phào: "Thật sự chuyện gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-177-tro-ve.html.]
Ngọc Khê khẽ: "Là do lo xa quá thôi. Được , thời gian còn sớm, mau bắt xe về , hai ngày nữa gặp."
Lôi Âm vẫy tay: "Vậy tớ về nhà ông ngoại đây, việc gì thì gọi điện nhé."
"Ok."
Ngọc Khê bắt xe về nhà chị họ, nhưng trong nhà ai, cửa lớn khóa chặt. Hết cách, cô đành cửa hàng.
Vừa bước sân thấy tiếng cô cả Lữ : "Mẹ, còn trẻ nữa, thế mà đ.á.n.h , còn đ.á.n.h với đàn ông, định dọa c.h.ế.t con ?"
Ngọc Khê , thấy bà nội đang ăn dưa hấu, vẻ mặt chê bai cô cả Lữ lải nhải: "Mẹ chẳng đây ? Con đến muộn nên thấy đấy thôi, đ.á.n.h chồng Hà Giai Lệ chạy tóe khói khắp đường lớn. Không tin con hỏi ba con mà xem."
Ông nội Lữ: "......."
Lúc mới nhớ đến ông, lúc đ.á.n.h thì ai chê ông vướng chân vướng tay hả?
Cô cả Lữ tức chịu . Trịnh Cầm xen : "Chị cả, cục tức xả thì trong lòng cứ canh cánh mãi, chừng mực mà."
Bà nội Lữ tiếp lời: "Cục tức xả , sống thêm mấy năm nữa đấy! Ái chà, cháu gái lớn của bà về , cái mặt đen thui thế ? Đi đào than đá ?"
Ngọc Khê: "......."
Không cô gái nào thích , bà nội đau lòng quá.
Trịnh Cầm thì xót xa: "Sao gầy thế ? Niên Quân Mân chăm sóc con kiểu gì ?"
Ngọc Khê khát nước, cầm miếng dưa hấu c.ắ.n một miếng, lau miệng : "Mẹ, con khó khăn lắm mới một chuyến, tranh thủ học võ phòng với Niên Quân Mân đấy ạ, để đ.á.n.h đỡ thương!"
Trịnh Cầm tưởng con gái đến vụ đ.á.n.h : "Cái con bé , chẳng lẽ cứ định đ.á.n.h suốt ."
Mắt bà nội Lữ tinh tường lắm: "Niên Quân Mân mà nỡ lòng tay dạy con, chẳng lẽ hai đứa xảy chuyện gì , chỉ báo tin báo tin đúng ?"
Ngọc Khê: "........"
Mắt bà nội tinh thật!
Ngọc Khê thể thật, tránh để nhà lo lắng, bèn : "Là con yêu cầu mà, Quân Mân cũng sợ con thương nên mới nhẫn tâm dạy."
Bà nội Lữ bán tín bán nghi, vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Ngọc Khê dám tránh ánh mắt bà nội, sợ điều gì, may mà cô chịu đựng , cuối cùng bà nội cũng tin.
Ngọc Khê mới hỏi xem xảy chuyện gì. Hóa bà nội Lữ tới mấy đều gặp Hà Giai Lệ, hôm nay cuối cùng cũng đụng mặt, chút do dự xông lên. Bên cạnh Hà Giai Lệ còn Lôi Quốc Lương.
Cuối cùng bà nội Lữ ông nội Lữ hỗ trợ nên thắng áp đảo!
Bà nội Lữ : "Sớm mấy năm thì một tao chấp cả hai đứa nó, giờ nữa , già ."
Ngọc Khê: "......."
Cô hâm mộ sức khỏe của bà nội, giá mà cô thừa hưởng sức mạnh của bà thì mấy!
Ngọc Khê về, bà nội Lữ : "Cháu về , chờ cháu bái sư xong là chúng về quê luôn."
Ngọc Khê luyến tiếc: "Bà nội, thật sự về ạ?"
Bà nội Lữ: "Nếu vì xem cháu bái sư thì chúng về từ sớm . Được , quyết định , cháu còn dính hơn cả cô cả cháu thế."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê: "........"
Thôi xong, nỗi buồn chia ly của cô bà nội vùi dập thương tiếc. Ánh mắt bà nội rõ ràng là chê cô phiền phức mà!
Sáng sớm hôm , Ngọc Khê theo địa chỉ tìm đến nhà sư phụ.
Đến nơi, Ngọc Khê ngẩn . Chỗ cô quen quá!