Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 178: Quen biết
Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:44:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà Hách Phong, Ngọc Khê quen thuộc quá đỗi, chẳng cần ai dẫn đường, cầm địa chỉ là cô tìm ngay.
Ngọc Khê về phía đông, từ vị trí thể thấy nhà ông Niên!
Trong sân, Hách Phong thấy Ngọc Khê thì sững sờ: "Sao con đến đây?"
Ngọc Khê đẩy cửa bước : "Con đến đây nhiều ạ, ông Niên cũng ở khu mà. Sư phụ, nhà thầy ở đây ạ?"
Hách Phong đặt cuốn sách xuống bàn: "Xem hiểu về đồ ít quá."
Khu là các cụ già sinh sống. Con bé tìm địa chỉ nhanh như , chắc chắn là thường xuyên lui tới.
Ngọc Khê chớp mắt: "Con về sư phụ mới thật sự ít đấy ạ. Sư phụ, đây là nhà thầy ạ?"
Hách Phong dậy: "Nhà của cha . Ta kết hôn nên vẫn luôn ở đây chăm sóc ông cụ. Vào !"
"Vâng ạ!"
Hách Phong dẫn Ngọc Khê nhà. Cấu trúc các ngôi nhà ở đây đều na ná , Ngọc Khê tò mò lắm, ngược cô tò mò về ông cụ đang ghế sô pha.
Ông cụ Hách đ.á.n.h giá Ngọc Khê, tỏ vẻ hài lòng. Cô bé tuổi còn nhỏ, từ lúc nhà ánh mắt hề láo liên, chính trực. Vốn dĩ ông còn lo lắng cho con trai út, giờ thì hết lo : "Trên bàn hoa quả đấy, cũng con gái thích ăn gì nên đều mua một ít, cháu thích gì thì cứ lấy."
Trời nóng, Ngọc Khê bộ đến đây đúng là khát thật, cô cầm một quả táo: "Cháu cảm ơn ông ạ."
Ông cụ Hách quanh năm mặt nghiêm nghị, nay nở nụ : "Ừ."
Hách Phong dựa ghế sô pha, càng thêm tò mò về cô học trò nhỏ. Cha ông già nhưng khí trường vẫn đổi, mặt nghiêm nghị đến mức cháu trai ruột còn dám gần, thế mà con bé thể tự nhiên ăn hoa quả. Không trời sinh to gan thì chính là do tiếp xúc nhiều với giống cha ông trong thời gian dài, ông nghiêng về khả năng hơn.
Hách Phong để ý, đột nhiên cau mày: "Sao con đen thui thế ?"
"Sư phụ, trong thư con mà, con rèn luyện, đương nhiên là đen ."
Hách Phong: "Bảy ngày mà rèn luyện thành thế , vị hôn phu của con cũng tay tàn nhẫn thật đấy. Ta cũng từng học qua, thầy trò so tài chút xem thành quả thế nào?"
Ngọc Khê kinh ngạc: "Sư phụ, thầy cũng võ phòng ạ!"
Hách Phong dậy, hoạt động gân cốt: "Đương nhiên, hồi học cùng một ."
Tất nhiên ông sẽ là do hồi xưa nghịch ngợm đ.á.n.h thua nên mới quyết tâm học.
Ngọc Khê lập tức đồng ý. Cô cũng thử xem lợi hại đến , sư phụ là đối thủ .
Ông cụ Hách cũng hào hứng: "Ta trọng tài."
Phòng khách chật quá, sân.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê khởi động đơn giản tay : "Sư phụ, cẩn thận nhé."
Hách Phong yên. Ngọc Khê tung một cú đấm, Hách Phong né . Ngọc Khê liền quét chân, Hách Phong trở nên nghiêm túc. Con bé luyện tập ngày một ngày hai, chắc chắn luyện lâu .
Hách Phong thử đủ , né nữa. Lâu luyện, sợ tự tin quá đà lật thuyền trong mương thì mất mặt lắm.
Hách Phong phản công sắc bén. Ngọc Khê kinh nghiệm đối phó với Niên Quân Mân nên phản ứng nhanh. Hách Phong so với Niên Quân Mân, nhất là tuổi, thể lực theo kịp.
Ngọc Khê ỷ sức trẻ, phản ứng nhanh, tuy lực mạnh bằng Hách Phong nhưng tận dụng ưu thế bản đ.á.n.h ngang ngửa với ông.
Bên đ.á.n.h gây động tĩnh, hàng xóm thấy đều sân xem.
Ông cụ Hách hô một tiếng "", chê bai Hách Phong: "Có con bé con cũng đ.á.n.h , đừng là con trai của lão tử."
Sau đó ông với Ngọc Khê: "Thêm chút sức nữa, đ.á.n.h bại Hách Phong cháu."
Ông cụ Niên thấy tiếng ồn ào, ngó sang xem thì thấy con bé nhà , bèn gọi ông Vương. Chờ bên đ.á.n.h xong thì hai ông cụ cũng tới nơi.
Cánh tay Ngọc Khê bắt , thời gian giằng co quá lâu, thể lực cô theo kịp nên thua.
Hách Phong thở phào nhẹ nhõm, giữ mặt mũi .
Ông cụ Niên tức giận quát: "Thằng nhóc nhà họ Hách, mau buông tay cho ."
Hách Phong thấy đến, vội buông tay: "Chú Niên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-178-quen-biet.html.]
Ông cụ Niên , quan tâm hỏi han Ngọc Khê: "Có thương ở , để ông nội trút giận cho cháu."
Hách Phong sững sờ. Ông cụ Hách chuyện nhà ông cụ Niên, vội hỏi: "Đây là cháu dâu của ông ?"
Ông cụ Niên: "Ừ. Lão Hách, chuyện là thế nào?"
Ông cụ Hách chỉ Hách Phong: "Chuyện đúng là duyên phận. Đi, nhà chuyện."
Ngọc Khê : "Ông nội, đây là sư phụ cháu ạ."
Ông cụ Vương nhận Hách Phong: "Biên kịch Hách , Tiểu Khê nhận thầy đấy."
Ông cụ Niên liền hiểu lầm.
Vào nhà, Ngọc Khê kể đầu đuôi câu chuyện. Ông cụ Niên : "Vậy đúng là duyên phận thật."
Sau đó ông xót xa cho Ngọc Khê: "Quân Mân cũng thật là, cháu là vợ nó cơ mà."
Ngọc Khê: "Anh cũng là cho cháu thôi ạ."
Ông cụ Niên nhíu mày: "Là ?"
Đối mặt với ông cụ Niên, Ngọc Khê cần giấu giếm, kể sự việc xảy : "Chuyện là như ạ."
Ông cụ Niên: "Quá bất cẩn."
Ngọc Khê: "Cũng ai ngờ trốn trong núi. Ông yên tâm, Quân Mân chỉ là lo lắng quá thôi, việc gì ạ."
Ông cụ Niên hừ một tiếng: "Cái gì mà việc gì, cẩn thận vẫn hơn. Không cần Quân Mân giới thiệu, ông tìm cho cháu. Năm đó Quân Mân học võ cũng là do ông tìm dạy đấy."
Ngọc Khê: "Vâng, để cháu với Quân Mân một tiếng."
Ông cụ Niên: "Ừ."
Ông cụ Hách với ông cụ Niên: "Lão già , ngờ còn tầng quan hệ ."
Ông cụ Niên: " , một vòng hóa là quen. Tiểu Khê nhà xin nhờ cậy cả Hách Phong đấy."
Hách Phong giật giật khóe miệng. Vốn tưởng tìm một đồ bình thường, hôm nay thấy cảnh , , đồ hề bình thường chút nào.
thế càng yên tâm, ông cũng chẳng còn lo lắng gì nữa. Nghĩ , nhận đứa đồ cũng .
Hách Phong kiểm tra bài cảm nhận Ngọc Khê , cũng tạm hài lòng, cho Ngọc Khê về.
Ngọc Khê cùng ông cụ Niên về nhà ông, ăn trưa xong mới về nhà .
Trịnh Cầm hỏi: "Ngày bái sư định con?"
Ngọc Khê đang đắp mặt nạ dưa chuột: "Định ạ, hai ngày nữa, bái sư tại nhà sư phụ."
Trịnh Cầm : "Lúc nhà sư phụ con ở , giờ , lễ vật chuẩn liệu cần đổi ?"
Ngọc Khê : "Mẹ, cần ạ, sư phụ sẽ để ý mấy chuyện đó ."
Trịnh Cầm mím môi: "Thật ?"
"Thật mà, sư phụ quan tâm đến mấy nghi thức xã giao ạ."
Bà nội Lữ: "Cứ theo Tiểu Khê là , con đừng lo lắng quá."
Trịnh Cầm: "Vâng."
Bà nội Lữ đuổi con dâu , xuống mép giường cháu gái: "Nha đầu, bà hỏi cháu, cháu thật sự lo chuyện của Lôi Tiếu ?"
Ngọc Khê chớp mắt: "Vâng ạ."
Bà nội Lữ nhíu mày: "Bà gặp Lôi Tiếu vài , bà cũng ghét con bé đó, nhưng Lôi Tiếu là rắc rối, rắc rối lớn đấy. Con bé đó đáng thương thật, nhưng trong lòng bà, cháu mới là quan trọng nhất. Bà cháu dính phiền phức."
Ngọc Khê nắm tay bà: "Bà nội, tình cảnh của Lôi Tiếu ai hiểu rõ hơn cháu. Cháu giúp em vì huyết thống, mà là bắt buộc giúp, nếu lương tâm cháu yên, cả đời lương tâm cũng yên ."