Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 186: Hộ khẩu
Cập nhật lúc: 2025-12-16 07:08:39
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trí nhớ của Ngọc Khê , bé đó là Lâm Hạo. So với gặp, bé gầy nhiều, sắc mặt vàng vọt. Người ở bên cạnh chăm sóc bé là Lâm Lị.
Ngược là Tôn Thiên Thiên. Trong mắt Tôn Thiên Thiên tràn đầy vẻ yêu thương, lúc thì sờ tay bé, lúc thì xoa đầu.
Cậu bé mím chặt môi, im nhúc nhích, cảm xúc mâu thuẫn.
Ngọc Khê: "......"
Cô thật sự hiểu nổi Tôn Thiên Thiên. Con trai thì nuôi, con gái thì dạy dỗ, ngược yêu thương con trai của tiểu tam ( thứ ba). Đầu óc bà bệnh nhẹ !
Lôi Tiếu thấy chị gái mãi , nghi hoặc gọi: "Chị!"
Ngọc Khê xách quần áo : "Tỉnh em?"
"Vâng."
Ngọc Khê đặt quần áo lên tủ: "Chị ngoài mua cho em hai bộ quần áo, em xem thích ?"
Lôi Tiếu còn xem toe toét: "Chị mua gì em cũng thích."
Ngọc Khê nhếch khóe miệng, sờ tóc Lôi Tiếu thấy ẩm: "Thời tiết , mưa thì oi bức, mưa càng oi hơn. Để chị giặt cái khăn mặt."
"Vâng."
Ngọc Khê giặt khăn , đôi mắt Tôn Thiên Thiên chằm chằm cô, môi mấp máy vài nhưng thốt nên lời.
Ngọc Khê coi như thấy, đưa khăn cho Lôi Tiếu: "Ở nhà đồ gì lấy ? Mai bảo chị, chị mang cho."
Lôi Tiếu lau mặt, lắc đầu: "Không ạ."
"Không gì ?"
Lôi Tiếu gật đầu: "Vâng, . Đồ đạc của em vốn chẳng bao nhiêu, em cũng mang , gì ạ."
Ngọc Khê: "Được, trong tay em cũng tiền mà, tự liệu cơm gắp mắm mà sắm sửa."
"Vâng."
Ngọc Khê cầm quạt phe phẩy. Tôn Thiên Thiên rốt cuộc nhịn nữa: "Đã lâu gặp."
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Cũng chẳng gặp."
Tôn Thiên Thiên: "....... Điềm Điềm cô phát triển cũng khá lắm."
" thấy bà sống cũng tệ."
Tôn Thiên Thiên vuốt ve gò má, khóe miệng mỉm : " , đón thằng bé về nhà, nó là con trai . Lão Vương đối xử với hơn nhiều, con gái cũng tranh đua, trong tay tiền, cuộc sống quả thực tệ."
Ngọc Khê: "........"
Cô chỉ châm chọc một câu, chứ thực sự hứng thú với cuộc sống của Tôn Thiên Thiên.
dáng vẻ hạnh phúc của Tôn Thiên Thiên, trong lòng cô bốc hỏa: "Con trai ruột của thì vứt là vứt, ngược yêu thương con khác hết mực. nên bà đầu óc bệnh là thần kinh vấn đề đây?"
Khuôn mặt hồng hào của Tôn Thiên Thiên trắng bệch vài phần, lầm bầm: "Các nhận , liên quan đến . Các cho quấy rầy, coi như từng sinh , giờ thành của ."
Ngọc Khê: "........"
Tức c.h.ế.t, chuyện với Tôn Thiên Thiên chỉ tổ tức c.h.ế.t. Với loại đàn bà nên giảng đạo lý, vì giảng thông.
Ngọc Khê nghiến răng: "Được, đây là bà đấy nhé. Sau bà còn dám lảng vảng mặt chúng , sẽ dùng đế dép lê tiếp đãi đấy."
Tôn Thiên Thiên sờ chiếc vòng vàng tay: "Yên tâm , rảnh tìm ngược."
Ngọc Khê: "......."
Không thể nữa, Tôn Thiên Thiên thêm chút nữa là cô sẽ nhịn mà đ.á.n.h mất.
Lôi Tiếu trộm liếc Tôn Thiên Thiên. Ngọc Khê : "Mai chị mang cho em mấy cuốn sách, đầu đỡ đau thì thể sách."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-186-ho-khau.html.]
Lôi Tiếu: "Vâng."
Buổi tối, trời tối Ngọc Khê nhắm mắt , nhưng vẫn động tĩnh giường bên cạnh. Tôn Thiên Thiên đối với Lâm Hạo đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cẩn thận từng li từng tí.
Ngọc Khê nghĩ đến Niên Quân Mân, ý định trùm bao tải đ.á.n.h Tôn Thiên Thiên mọc rễ trong đầu. Cô lắc mạnh đầu mới rũ bỏ ý nghĩ bạo lực đó.
Sáng hôm , Ngọc Khê mua cơm cho Lôi Tiếu, về nhà tắm rửa quần áo cùng Chu Đại Nữu đến nhà họ Lôi.
Cả nhà Lôi Quốc Lương đều ở đó. Lôi Quốc Lương đón Ngọc Khê . Hà Giai Lệ mặt sưng mày xỉa, còn bà nội Lôi thì mắt cứ lườm nguýt Ngọc Khê.
Ngọc Khê chẳng thèm để ý, tâm trạng ngược . Sắc mặt hai đối diện càng tệ thì cô càng vui vẻ.
Lôi Quốc Lương sảng khoái lấy sổ hộ khẩu . Ngọc Khê xem qua, tên Lôi Âm, Lôi Tiếu ở trang cuối cùng.
Ngọc Khê đặt sổ hộ khẩu xuống: "Tiền ?"
Lôi Quốc Lương đầu vợ: "Lấy tiền đây."
Trong lòng Hà Giai Lệ đau như cắt, trái tim như kiến c.ắ.n xé. Hôm qua bà đưa sợi dây chuyền cho chồng. Bà lén theo mới sợi dây chuyền đó trị giá mười tám vạn, bà đưa thêm bốn vạn nữa, tổng cộng là hai mươi hai vạn.
Tâm trạng Lôi Quốc Lương , Hà Giai Lệ càng ấm ức, nhưng chuyện đến nước , tiền cũng mất , chỉ thể ngoan ngoãn lời.
Ngọc Khê nhận lấy một vạn rưỡi Hà Giai Lệ đưa, lấy thêm 5000 từ tay Lôi Quốc Lương, đúng hai vạn.
Ngọc Khê đưa cho Mợ Hai một vạn, một vạn còn cô giữ hộ Lôi Tiếu.
Lôi Quốc Lương : "Tiền cũng nhận , chuyện coi như xong. Viết một tờ giấy giải hòa quá đáng chứ!"
Ngọc Khê: "Đương nhiên là , chuyển hộ khẩu xong ."
Lôi Quốc Lương tâm tư nhiều, rõ ràng tin Ngọc Khê. Ngọc Khê khẩy: " cầm tiền , thể đổi ý bất cứ lúc nào, ?"
Sắc mặt Lôi Quốc Lương biến đổi: "Được, chuyển hộ khẩu xong ."
Việc chuyển hộ khẩu nhờ , đầy mười phút xong xuôi. Hộ khẩu của Lôi Tiếu chuyển nhà Chu Đại Nữu.
Ngọc Khê cũng là sòng phẳng, cầm bút loẹt xoẹt tờ giấy giải hòa ký tên ở phía , quan trọng nhất là chữ ký của Chu Đại Nữu.
Chu Đại Nữu cũng nhanh chóng ký tên, việc coi như kết thúc.
Lôi Quốc Lương cất giấy giải hòa, : "Lôi Tiếu phiền chị . nợ con bé quá nhiều, cha , hy vọng nó thể sống vui vẻ."
Ngọc Khê chướng mắt cái bộ mặt giả tạo của Lôi Quốc Lương: "Cảm thấy nợ nần thì đưa chút gì thực tế . Bây giờ học phí đại học tăng, một vạn đồng chẳng gì, học phí đại học ông lo nhé?"
Khóe miệng Lôi Quốc Lương cứng đờ, đồng hồ: "Ái chà, còn việc, đây."
Chu Đại Nữu tức đến trợn mắt: "Người gì thế , đến tiền là chạy mất dép."
"Lôi Quốc Lương là loại như mà. Mợ Hai, cho cháu mượn sổ hộ khẩu một chút, cháu sổ tiết kiệm cho Lôi Tiếu."
"Được."
Ngọc Khê gửi một vạn đồng sổ tiết kiệm. Chu Đại Nữu thích gửi tiền ngân hàng: "Mợ cứ thích tự giữ tiền, cứ cảm thấy ngân hàng an ."
Ngọc Khê đưa trả sổ hộ khẩu, : "Ngân hàng an mà mợ, tiền mặt để ở nhà mới an . Nhỡ trộm , nó khoắng một mẻ sạch bách thì lúc cũng chẳng chỗ mà !"
Chu Đại Nữu rùng : "Thế mợ cũng một cái."
Ngọc Khê chờ Chu Đại Nữu xong thủ tục, cô về bệnh viện. Chu Đại Nữu : "Cháu chăm sóc hai ngày , hôm nay để mợ chăm sóc cho!"
Ngọc Khê đúng là nhiều việc, Lôi Tiếu cũng gì đáng lo, đầu còn đau lắm, thể tự lo liệu : "Vâng, Mợ Hai, để cháu với Lôi Tiếu một tiếng ."
Chu Đại Nữu: "Được, chiều mợ qua."
"Vâng ạ."
Ngọc Khê chia tay Chu Đại Nữu, trong xe suy nghĩ. Hộ khẩu của Lôi Tiếu giải quyết xong, nhưng chỗ ở thì . Ở trọ cũng nhưng Trương Hằng ở đó, trong viện đàn ông tiện. Nghĩ nghĩ , vẫn là ở nhà Mợ Hai là nhất.
Ngọc Khê đến bệnh viện, thấy Tôn Thiên Thiên đang bế đứa bé ở hành lang. Nhìn thấy Ngọc Khê, bà bế đứa bé thẳng. Một xem náo nhiệt : "Cô mau xem !"