Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 190: Kỳ vọng cao
Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hách Phong : "Ngày mai tham dự lễ trao giải phim truyền hình xuất sắc, dẫn con cho sự đời."
Ngọc Khê học biên kịch nên rõ các giải thưởng trong ngành. Nghe , cô thầm tính ngày trong lòng: "Sư phụ, thầy đoạt giải ạ?"
"Cái đó thì , chỉ là họ mời đến thôi. Vốn dĩ , nhưng nghĩ đến việc con hiểu sự đời nên đồng ý. Ta hy vọng con thể đạt giải thưởng ."
Ngọc Khê: "...... Thầy kỳ vọng con cao quá!"
"Ta hy vọng con hướng tới giải thưởng , thể những tác phẩm mang tính nghệ thuật và tư tưởng."
Ngọc Khê hiểu thâm ý của sư phụ: "Con sẽ cố gắng ạ."
Hách Phong hài lòng gật đầu. Ông dẫn Ngọc Khê là để cô cảm nhận bầu khí. Giải thưởng phim truyền hình xuất sắc do Bộ Điện ảnh và Truyền hình tổ chức, là giải thưởng uy tín và công bằng nhất.
Ông hy vọng đồ thể kế thừa quan điểm của ông, những kịch bản chiều sâu, ít tính giải trí hời hợt và mang ý nghĩa tích cực.
Hách Phong khỏi, Lôi Âm vui mừng chạy tới: "Tham gia lễ trao giải ? Đi mua quần áo , nhất định thật xinh ."
Ngọc Khê: "Ý của sư phụ là trải nghiệm, thi hoa hậu. Tớ cần mặc quần áo lộng lẫy , mặc đồ bình thường là ."
Chu Linh Linh với Lôi Âm: "Tiểu Khê đúng đấy, là học hỏi, mặc quá long trọng , càng bình thường càng ."
Lôi Âm tiếc nuối : "Giải thưởng phim truyền hình xuất sắc đấy. Tớ tính , từ lúc bắt đầu trao giải đến giờ mười mấy khóa, là giải thưởng phim truyền hình lâu đời nhất đấy! Nhất định sẽ nhiều biên kịch và đạo diễn nổi tiếng. Cậu giữ bí mật đấy, đừng cho ai , kéo thù hận lớn đấy."
Ngọc Khê nghĩ cũng thấy kích động: "Yên tâm , tớ sẽ ."
Mắt Lôi Âm sáng lấp lánh: "Giấc mơ của tiến thêm một bước . Cố lên chị em, tớ tin tưởng ."
Ngọc Khê : "Tớ chỉ nền, mở rộng tầm mắt thôi, giấc mơ vẫn còn xa vời lắm."
Trong lòng cô hiểu rõ, nếu bản nỗ lực thì thứ chỉ là suông.
Vì Ngọc Khê tham dự lễ trao giải nên buổi tối chút bài tập chuẩn , thể đến viện với Lôi Tiếu. Cô với Chu Đại Nữu một tiếng, tối nay Chu Đại Nữu sẽ trông nom.
Trước mặt nhà Ngọc Khê tỏ bình tĩnh, nhưng trong lòng kích động thôi. Năm 93 mới bổ sung thêm các giải thưởng cá nhân như đạo diễn, biên kịch, coi là vinh dự cao nhất trong nước.
Đây là mục tiêu phấn đấu của cô, trong lòng rạo rực như lửa đốt.
Buổi sáng, Ngọc Khê dậy sớm nhất, quần áo bữa sáng. Sau một đêm, trái tim kích động bình tĩnh .
Chu Linh Linh dậy, trang phục của em họ, gật đầu : "Bộ đấy, quá nổi bật, tự nhiên hào phóng."
Ngọc Khê chọn một chiếc váy dài, màu sắc đồng nhất, đơn giản hào phóng, kín đáo chỉnh tề.
Ăn sáng xong, Ngọc Khê ở cửa hàng đợi sư phụ.
Hách Phong đến, gật đầu hài lòng với cách ăn mặc của Ngọc Khê, phô trương là .
Hai thầy trò bắt taxi . Đến hội trường, truyền thông đợi ở bên ngoài. Hách Phong ý định đưa Ngọc Khê đến để mở mang tầm mắt chứ để cô xuất hiện công chúng, nên với cô: "Chúng cửa ."
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng."
Ở cửa , Ngọc Khê gặp ít giống Hách Phong. Hách Phong giải thích: "Không ai cũng truyền thông phỏng vấn đưa tin ."
Ngọc Khê theo Hách Phong hội trường. Chỗ đều sắp xếp, Hách Phong là biên kịch nổi tiếng trong ngành nên vị trí của ông định sẵn ở phía .
Hách Phong với Ngọc Khê: "Chỗ của con ở phía , đa phần đều là dẫn theo để học hỏi. Ta đưa con qua đó , kết thúc thì con cứ đợi ở chỗ cũ là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-190-ky-vong-cao.html.]
"Vâng ạ, sư phụ."
Vị trí của Ngọc Khê khá xa sân khấu. Khi cô đến, khu vực khá nhiều , tuổi đều lớn, chắc là theo bậc cha chú đến.
Ngọc Khê Hách Phong vị trí khá gần phía , thu hồi ánh mắt thì trai bên cạnh hỏi: "Cậu là đồ của biên kịch Hách ?"
Ngọc Khê lễ phép mỉm : "Còn ?"
Chàng trai trạc tuổi Ngọc Khê, gãi đầu: "Tớ tên Ôn Vinh, mười chín tuổi, năm nay thi đại học xong, theo lớn trong nhà đến đây. Tớ học đạo diễn, đăng ký thi Học viện Điện ảnh."
Ngọc Khê sững sờ, kỹ Ôn Vinh. Cô quen cái tên quá, quen đến mức thể quen hơn. Đạo diễn trẻ tuổi nhất, nghiệp đoạt giải, kiếp tin tức về bay đầy trời.
Ngọc Khê vươn tay: "Chào , nên gọi tớ là đàn chị đấy. Tớ cũng học Học viện Điện ảnh, khoa Biên kịch."
Ôn Vinh : "Nhìn thấy biên kịch Hách là tớ ngay mà. Chào đàn chị, tớ bác cả tớ biên kịch Hách là cực kỳ lạnh lùng. Bác ông nhận đồ còn đang đoán xem cũng là mặt lạnh như tiền đấy!"
Ngọc Khê: "........."
Hóa , trong lúc vô tình, cô nổi tiếng ?
Ôn Vinh hì hì: "Chờ tớ về kể cho bác cả, bác nhất định tin . Thật ngờ biên kịch Hách nhận một mỹ nữ đồ . mà biên kịch Hách trông mặt mà bắt hình dong, đàn chị nhất định lợi hại. Đàn chị , thể hợp tác nhé."
Ngọc Khê: "......."
Đây là thiên tài đạo diễn ? Sao nhiều thế ? Nãy giờ cô chen câu nào.
Ôn Vinh: "Chị gì tớ coi như chị đồng ý nhé. Hai chúng hợp tác, tranh thủ chụp c.h.ế.t hai ông già bờ cát luôn, nghĩ thôi thấy kích động . Sau để , họ là tiền bối của chúng chứ chúng là hậu bối của họ, chúng mới đúng."
Ngọc Khê giật giật khóe miệng, thằng nhóc chí hướng lớn thật.
Ngọc Khê mấy định chen lời mà , cuối cùng cũng thôi nữa, chỉ cần vểnh tai lên là .
Ôn Vinh vẻ nhiệt tình, nhiều, nhưng thực . Cậu moi thông tin gì từ Ngọc Khê, còn bản thì chuyện vô thưởng vô phạt, thông tin cá nhân chẳng lộ chút nào.
Ngọc Khê thầm nghĩ trong lòng, thể nghiệp, tuổi còn nhỏ phim, thể là kẻ ngốc nghếch ngây thơ .
Ôn Vinh khô miệng, nhấp một ngụm nước, liếc bên cạnh. Đến giờ vẫn tên cô , ánh mắt xem, vẫn bình thản như . Sự hứng thú trong mắt càng đậm, đồ của Hách Phong quả nhiên thường.
Lễ trao giải bắt đầu. Những lên đài nhận giải đều là những đạo diễn, biên kịch tên tuổi lẫy lừng. Ngọc Khê bình tĩnh, còn Ôn Vinh thì kích động hỏng.
Sau đó phàn nàn: "Bác cả tớ đúng là lắm mồm, ai ông lải nhải chứ, mau xuống cho ."
Ngọc Khê ai là bác cả của Ôn Vinh, chính là đạo diễn phim truyền hình nổi tiếng Ôn đạo!
Lễ trao giải kéo dài bao lâu, giải thưởng quá nhiều. Trao giải xong, xem một màn ca vũ kết thúc, từ từ bắt đầu về.
Người hết thì Hách Phong tới: "Đi thôi."
Ôn Vinh vội dậy: "Chào thầy Hách, con là Ôn Vinh ạ."
Hách Phong: "Ừ."
Sau đó ông giục Ngọc Khê: "Đi mau, mau, lát nữa tóm bắt tham gia tiệc tối thì khổ, tham gia , nhanh lên."
Ngọc Khê vội đuổi theo bước chân sư phụ. Trên đường , Ngọc Khê va một .
Người phụ nữ nhận Ngọc Khê: "Là cô?"
Ánh Trăng Dẫn Lối