Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 191: Chu Tình

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê liếc mắt một cái là nhận ngay đó là ai: Chu Tình, kẻ công khai tìm thuê kịch bản. Không ngờ cô cũng đến đây.

 

Chu Tình mở miệng hối hận. Cô bé tẩy của cô , cô từng nghĩ ngày sẽ gặp . Trán lấm tấm mồ hôi, cô vội : "Ái chà, nhận nhầm , ngại quá, chắn đường của cô."

 

Ngọc Khê liếc đàn ông bên cạnh Chu Tình. Người đàn ông đó là biên kịch, lên đài nhận giải. Chu Tình phía ông , thái độ cung kính, quan hệ chắc cũng là thầy trò.

 

Hách Phong sợ đuổi kịp, giục: "Đi mau, mau."

 

Ngọc Khê chỉ thể theo sư phụ. Lên taxi Hách Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngọc Khê bật : "Sư phụ, thầy sợ yến tiệc thế ạ!"

 

Hách Phong trừng mắt: "Thân phận của trong giới bí mật gì. Ta dù lạnh mặt thì vẫn sán gần. Điều tham gia nhất chính là yến tiệc, hôm nay nếu con thì cũng chẳng đến ."

 

Ngọc Khê cảm động: "Con cảm ơn sư phụ."

 

Hách Phong: "Nếu con thực sự cảm ơn thì hãy kịch bản cho , đừng để chốn phồn hoa mờ mắt."

 

"Con nhất định sẽ lấy sư phụ chuẩn mực."

 

Hách Phong nhếch khóe miệng, hài lòng với câu trả lời của đồ , hỏi: "Con quen nữ biên kịch ?"

 

Ngọc Khê gật đầu: "Từng gặp một ạ, lúc đó con tham gia......."

 

Hách Phong xong sắc mặt biến đổi, đó thở dài: "Con quản chính . Những kẻ đầu cơ trục lợi, đạt càng nhiều thì ngã càng đau."

 

" sư phụ, thầy quen vị biên kịch ạ?"

 

Hách Phong hồi tưởng: "Vừa mải xung quanh nên để ý."

 

Ngọc Khê nhớ rõ, miêu tả . Hách Phong cau mày: "Biên kịch , biên kịch Vương, là chính trực, nhận kẻ bất tài đồ nhỉ? Có khi nào con nhầm ?"

 

"Hy vọng là con nhầm ạ!"

 

Đi nửa đường thì Hách Phong xuống xe. Ngọc Khê trở về cửa hàng liền Lôi Âm vây quanh: "Thế nào? Thế nào? Có long trọng ?"

 

Ngọc Khê xuống quạt mát: "Rất long trọng."

 

Lôi Âm gặng hỏi: "Cậu gặp những ai?"

 

Ngọc Khê uống một cốc nước lạnh xua tan cái nóng: "Tớ chẳng gặp ai cả, tít phía , kết thúc là về luôn."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Lôi Âm thất vọng tràn trề: "Cơ hội thế mà, tớ cứ tưởng thầy chủ nhiệm sẽ lót đường giới thiệu đạo diễn cho chứ!"

 

Ngọc Khê véo má Lôi Âm: "Đừng mơ mộng hão huyền. Tính tình sư phụ sẽ lót đường cho tớ , nhất là khi tớ bất kỳ thành tích nào. Sư phụ hy vọng tớ tự bằng đôi chân của , từng bước một."

 

Lôi Âm: "Quả nhiên là tính cách của thầy chủ nhiệm."

 

Ngọc Khê thầm trong lòng. Sư phụ đúng là thích yến tiệc, nhưng việc để cô lộ diện mới là lý do chính, sợ cô đường tắt.

 

Ngày hôm , Lôi Tiếu khỏi bệnh xuất viện, tạm thời ở phòng của Hà Tình.

 

Hành lý của Lôi Tiếu ít, đều là do Ngọc Khê sắm thêm, quần áo cũng chỉ hai bộ. Ngọc Khê đợi bên ngoài chờ Lôi Tiếu thu dọn xong, chuẩn đưa Lôi Tiếu mua thêm chút đồ dùng mang về.

 

Hà Tình đợi chán quá cũng theo. Chu Đại Nữu cho Hà Tình một trăm đồng.

 

Ba khỏi cửa, Hà Tình hỏi: "Chị họ, chúng mua đồ ạ?"

 

Ngọc Khê: "Đi cùng Lôi Tiếu rút tiền , đó đến trung tâm thương mại gần đây là ."

 

Hà Tình ôm cánh tay Lôi Tiếu: "Tiếu Tiếu là tiểu phú bà đấy nhé!"

 

Lôi Tiếu đỏ mặt: "Tổng cộng chẳng bao nhiêu tiền , phú bà gì cả."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-191-chu-tinh.html.]

Hà Tình nghĩ cũng đúng: "Năm nay học phí tăng, tăng nữa . Tiền càng ngày càng mất giá, em nhớ hồi bé chỉ mấy đồng là đủ tiêu ."

 

Nụ mặt Lôi Tiếu tắt ngấm. Ngọc Khê vuốt tóc Lôi Tiếu: "Đừng lo chuyện học phí, chị nuôi em học."

 

Lôi Tiếu lắc đầu: "Em thể để chị nuôi mãi . Chị ơi, em sức khỏe, việc gì em cũng . Cửa hàng của chị còn thiếu , lúc rảnh rỗi em đến công ạ?"

 

Ngọc Khê từ chối: "Đừng nghĩ đến chuyện công, nền tảng của em kém, dành nhiều thời gian hơn cho việc học. Em cứ học cho ."

 

Vai Lôi Tiếu chùng xuống, nhưng nhanh phấn chấn: "Vậy đợi em thi đỗ đại học, đỗ đại học em sẽ thêm!"

 

Ngọc Khê Lôi Tiếu trở thành gánh nặng của cô. Con bé chuyện kiếp , sợ cô sẽ tùy tiện bỏ rơi nó. Đứa trẻ thiếu cảm giác an trầm trọng: "Đại học cũng . Đừng tưởng lên đại học là thể kê cao gối ngủ, lên đại học càng nỗ lực học tập, đừng để đến lúc nghiệp cần dùng đến kiến thức thì cái gì cũng , lúc đó thì muộn ."

 

Lôi Tiếu: "Vậy chẳng lẽ chỉ thể đợi đến lúc ?"

 

Ngọc Khê : "Vậy thì đợi đến khi nghiệp đại học, đợi em thực sự năng lực hẵng . Chị sẽ tùy tiện hứa hẹn, nhưng chị sẽ nuôi em học thì nhất định sẽ thực hiện."

 

Lôi Tiếu lẩm bẩm: "Tốn nhiều tiền lắm, riêng tiền học thêm mất một ngàn ."

 

"Cho nên em càng nỗ lực hơn nữa mới uổng phí tiền học thêm. Hôm nay là ngày nghỉ ngơi cuối cùng, từ ngày mai trở em chăm chỉ học tập, đừng phụ sự kỳ vọng của dành cho em."

 

Lôi Tiếu gật đầu thật mạnh: "Vâng, em nhất định sẽ nỗ lực học tập."

 

Ba đến ngân hàng, Lôi Tiếu rút hai ngàn đồng . Con bé kiên quyết tự đóng tiền học thêm, Ngọc Khê cũng tranh với nó.

 

Nếu cô chi trả tất cả, Lôi Tiếu sẽ bất an. Như cũng , kiếm tiền dễ dàng thì càng động lực nỗ lực học tập.

 

Sau đó họ trung tâm thương mại. Ngọc Khê đưa Lôi Tiếu mua quần áo , chủ yếu là đồ lót cho con gái, đó mua quần áo mặc ngoài.

 

Lần mua quần áo dày hơn một chút để mặc khi trời mưa hoặc trời trở lạnh, một bộ quần jean áo sơ mi, một bộ đồ thể thao, cuối cùng mua hai đôi giày vải trắng.

 

Lôi Tiếu kiên quyết tự trả tiền: "Chị ơi, em tiền trong tay , chi tiêu hàng ngày em tự lo ."

 

Ngọc Khê thu tay định trả tiền : "Được ."

 

Lôi Tiếu vui vẻ thanh toán, đó mua văn phòng phẩm, cuối cùng là hiệu sách mua ít vở bài tập.

 

Về đến nhà, Lôi Tiếu lấy mấy cuốn sách mua đưa cho Ngọc Khê: "Chị, em thấy danh sách sách của chị, ở hiệu sách bán. Chị cũng chẳng thiếu gì cả, em chỉ thể mua sách quà, cảm ơn chị vì tất cả cho em."

 

Ngọc Khê sững sờ. Sách rẻ, sách nước ngoài, một cuốn cũng cả trăm đồng. Ở thời đại , sách vở đáng giá.

 

Đây là tấm lòng của con bé, Ngọc Khê nhận lấy: "Chị thích, cảm ơn em."

 

Lôi Tiếu nhe chiếc răng khểnh , cô bé vui.

 

Chu Đại Nữu đợi Lôi Tiếu ngoài mới : "Con bé thích cháu đấy."

 

Ngọc Khê thể cảm nhận : "Vâng, em ở đây phiền Mợ Hai ."

 

Chu Đại Nữu xua tay: "Phiền gì chứ, phiền."

 

Chưa đến việc bà thích Lôi Tiếu, chỉ riêng việc Ngọc Khê giúp nhà bà nhiều như , bà chăm sóc con bé cũng là lẽ đương nhiên.

 

Hà Giai Quang quan tâm chuyện khác hơn: "Tiểu Khê, Hà Duệ tham gia thi đấu, nó ? Nó mới nghiệp mà!"

 

Ngọc Khê: "Cậu Hai, tin tưởng họ chứ, thành vấn đề . Nếu đoạt giải, danh tiếng tăng lên, lương cũng sẽ cao, cuối năm chừng nhà thể trả hết tiền mua nhà một đấy!"

 

Hà Giai Quang ngẩn : "Có thể kiếm nhiều tiền thế ?"

 

Ngọc Khê gật đầu: "Vâng."

 

Chu Đại Nữu vỗ chồng một cái, với Ngọc Khê: "Đoạt giải cũng thể tăng lương. Cháu giúp nhà mợ nhiều quá , chúng mợ cái chuyện đoạt giải liền đòi tăng lương , vong n phụ nghĩa lắm!"

 

Ngọc Khê định giải thích thì bà Hà ( Hà Giai Lệ) nhà: "Ái chà, cả nhà các hòa thuận vui vẻ gớm nhỉ."

 

 

Loading...