Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 194: Khổ tận cam lai

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê mừng cho ông Vương: "Thật ạ?"

 

Ông Vương ngây ngô: "Lần là thật đấy. Tra nơi giả hồ sơ, theo đó thì đang ở tỉnh Z. Ông đang đợi tin tức cụ thể từ đó báo lên. Từ tỉnh Z tra thì dễ , ông tin là sẽ sớm tìm nó thôi."

 

"Ở tỉnh Z ạ, ngay tỉnh bên cạnh quê cháu!"

 

" thế, hóa cha con ông từng ở gần đến . Haizz, dạo ông mơ, nào cũng rõ mặt mũi nó mà . Có lúc nghĩ, nó giống ai, giống ông giống nó."

 

Ngọc Khê: "Ông đừng nghĩ ngợi nữa, gặp sẽ thôi ạ."

 

"Ừ, gặp sẽ . Ông chỉ mong tra nhanh nhanh một chút. Cũng mấy đứa con . Cứ nghĩ đến việc kẻ cô độc, lòng ông rạo rực, như trẻ mấy tuổi , cứ hừng hực khí thế."

 

Ngọc Khê : "Ông Vương, ông đúng là khổ tận cam lai ."

 

Ông Vương kể nhiều chuyện quá khứ, Ngọc Khê say sưa. Tinh thần ông cụ hạn, một lúc về.

 

Ngọc Khê tiễn ông cụ xong, vội vàng gọi điện thoại cho Hoàng Lượng. Hoàng Lượng tin tức, lập tức chạy về. Người đến nhà hét lên: "Thật giả đấy?"

 

Ngọc Khê: "Đương nhiên là thật, em lừa bao giờ ? Chu Tuấn quảng cáo thế nào ?"

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Hoàng Lượng : "Xong việc , đang tính tìm vai diễn cho thì cơ hội đến. Tài nguyên thế , may mắn thật. Nếu phim thực sự nhắm đến giải thưởng, một khi Chu Tuấn công nhận, cộng thêm độ phủ sóng của quảng cáo, cần lặn ngụp với mấy vai quần chúng nữa. Đây là nấc thang lên mây đấy, mà là loại chắc chắn nhất."

 

Ngọc Khê hỏi: "Còn Vệ Dao thì ? Cô nhận vai diễn nào ?"

 

Hoàng Lượng bất lực với Vệ Dao: "Cô diễn xuất tồi, chỉ là hướng nội quá. Anh cũng thắc mắc, hướng nội như thế cứ nhất quyết học biểu diễn. Do tính cách nên cô nhiều việc như Chu Tuấn, đang rảnh rỗi đấy."

 

"Vậy tính cả cô , em định đưa hai họ ."

 

Hoàng Lượng bực bội: "Anh thật hiểu, em cứ coi trọng Vệ Dao thế, giỏi hơn cô thiếu gì."

 

"Ánh mắt. Em coi trọng ánh mắt của Vệ Dao. Ánh mắt cô toát lên sự theo đuổi nghệ thuật, diễn xuất chỉ để kiếm tiền. Những như , giữ cái tâm ban đầu, đó là điều em coi trọng."

 

Hoàng Lượng: "Anh dám khẳng định, công ty chúng mở nhất định sẽ đối xử nhất với diễn viên."

 

Ngọc Khê : "Em dám nhất, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng . Đương nhiên, diễn viên cũng , cùng mục tiêu thì mới phát triển ."

 

Hoàng Lượng : "Em tuổi nhỏ hơn mà suy nghĩ sâu sắc hơn nhiều. Được , cứ theo bước chân em là . Vậy để tìm hai họ."

 

"Vâng. , chúng trang phục lãi nhé."

 

Hoàng Lượng: "Tiền thì kiếm , nhưng mở rộng quan hệ, mối quan hệ vững chắc, đây mới là cái lợi lớn nhất."

 

"Mau , thời gian còn sớm nữa."

 

"Ok."

 

Hoàng Lượng đưa hai về. Đây là đầu tiên Ngọc Khê trực tiếp đối mặt với Chu Tuấn.

 

Hình tượng của Chu Tuấn . Ngọc Khê vươn tay: "Chào ."

 

Chu Tuấn vội bắt tay, trong lòng cảm khái. Cùng là sinh viên năm nhất mà sắp thành bà chủ của . cũng khâm phục, đừng công ty mở, nhưng tài nguyên trong tay ít, là tài nguyên , ai cũng .

 

Cậu sẽ coi thường ai cả. Quanh năm sống trong nghèo khó, học cách mặt đoán ý, rõ vị trí của .

 

Chu Tuấn cư xử đúng mực khiến Ngọc Khê càng hài lòng. Người , cho dù họ nâng đỡ, cũng sẽ thành danh như thường.

 

Ngọc Khê gặp Vệ Dao, coi như chút quen . Vệ Dao ít , cơ bản là im lặng, ở lâu một chỗ mà cảm giác như tồn tại .

 

Ngọc Khê : "Ngày mai sẽ gặp đạo diễn Tiết, hỏi xem hôm nào thể thử vai. Hai cứ chuẩn tinh thần chờ tin nhé, và Hoàng Lượng sẽ đưa hai ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-194-kho-tan-cam-lai.html.]

Chu Tuấn: "Vâng ạ."

 

Vệ Dao: "Vâng."

 

Sắp xếp xong xuôi, Ngọc Khê về nhà cô cả. Hôm nay là ngày đầu tiên Lôi Tiếu học thêm, trong lòng cô vẫn luôn nhớ thương.

 

Về đến nhà, thấy Lôi Tiếu đang bài tập, thấy Ngọc Thanh , cô cau mày: "Hai đứa về cùng ?"

 

Lôi Tiếu thành thật đáp: "Về cùng ạ, Ngọc Thanh ngoài mua vở bài tập ."

 

Ngọc Khê Lôi Tiếu là ngay hai đứa chung sống thoải mái. Lôi Tiếu sợ Ngọc Thanh. Trong lòng cô bất đắc dĩ, tính trẻ con của Ngọc Thanh trỗi dậy muộn thì !

 

May mà thời kỳ nổi loạn gì!

 

"Hôm nay học thêm theo kịp em?"

 

Lôi Tiếu phấn chấn hẳn lên: "Có ạ, thầy giáo giảng dựa nền tảng của em, còn giao bài tập riêng cho em nữa. Trước nhiều chỗ hiểu, giờ em hiểu hết ."

 

"Vậy là , một ngàn tệ bỏ cũng đáng."

 

Lôi Tiếu cũng thấy tiếc tiền nữa: "Vâng."

 

Ngọc Khê Lôi Tiếu bài tập một lúc lấy sách bên cạnh . Cô cũng là một đống bài tập mà.

 

Buổi tối nấu cơm, Lôi Tiếu giúp nhưng Ngọc Khê . Cô để gian cho Lôi Tiếu và cô cả chung sống. Mới thành niên mà lo lắng như một bà , lúc nghĩ cô cũng thấy buồn .

 

Ngọc Khê đồng hồ, sân đợi Ngọc Thanh. Ngọc Thanh về đến cửa, Ngọc Khê em trai lớn tướng, mặt da thịt hơn, còn gầy gò như .

 

Con nhà họ Lữ ai cũng , em trai trong ấn tượng giờ lớn, biến thành một soái ca .

 

Ngọc Thanh đến ngượng ngùng: "Chị, chị em ghê thế?"

 

"Chị phát hiện em trai chị trai thật đấy, bao nhiêu cô gái mê mệt đây."

 

Ngọc Thanh đỏ mặt: "Chị, chị gì thế!"

 

Ngọc Khê : "Có gì mà hổ, chuyện sớm muộn thôi mà."

 

Ngọc Thanh vui vì chị thời gian chuyện với , xoắn xuýt về nội dung câu chuyện: "Em còn nhỏ, nghiệp đại học em sẽ nghĩ đến chuyện đó ."

 

Ngọc Khê: "Đó là chuyện của em, em tự quyết định là . Yên tâm , nhà dân chủ lắm, sẽ ai giục em ."

 

Ngọc Thanh thở phào nhẹ nhõm, vội lảng sang chuyện khác: "Chị, khóa học của em sắp kết thúc , cũng lúc khai giảng, em định đăng ký học tiếp nữa."

 

Ngọc Khê định từ chối ngay, nhưng em trai sắp thành niên, cô lựa lời: "Vậy em thử kiến nghị của chị xem nhé?"

 

"Vâng."

 

Ngọc Khê dậy, nhanh lấy một cuốn sách nước ngoài, là tiếng Anh, đưa cho Ngọc Thanh: "Em xem , em bao nhiêu từ?"

 

Ngọc Thanh lật xem, vẻ mặt thiếu niên đầy sự đả kích: "Em ít."

 

Ngọc Khê lấy cuốn sách: "Cho nên em cần học nhiều. Em chuyên ngành tiếng Anh, cho dù đăng ký môn tự chọn cũng học bao nhiêu. Dù thừa nhận nhưng hiện tại, nhiều kỹ thuật của nước ngoài đều tiên tiến hơn chúng . Em nỗ lực nghiên cứu thì , ngôn ngữ chính là cánh cửa nhập môn, còn học nhiều lắm đấy."

 

Ngọc Thanh chút đả kích. Cậu vốn thông minh, cứ tưởng học cũng hòm hòm , giờ mới còn kém xa quá: "Vậy em sẽ tiếp tục đăng ký học."

 

"Ừ."

 

Sáng hôm , đến cửa hàng thì luật sư Tiền đến. Ngọc Khê hỏi: "Có kết quả ạ?"

 

 

Loading...