Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 200: Truyền lại

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:25
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê hiểu: "Ông Vương, hỏi Quân Mân ạ?"

 

Vẻ mặt ông Vương đau khổ: "Quân Mân đủ khổ , thể xé rách vết sẹo của nó . Chuyện ông là ông nội ruột của nó, tạm thời đừng vội , chờ ông tìm Niên Phong hãy tính."

 

Ngọc Khê: "Ông Vương, nội tâm Quân Mân mạnh mẽ hơn ông nghĩ nhiều."

 

" ông đau lòng, ông xót đứa nhỏ . Hơn nữa, công việc của nó tính nguy hiểm cao, ông nó phân tâm. Chờ chuyện ngã ngũ chúng hẵng bàn."

 

Ngọc Khê mới là sợ nhất việc Niên Quân Mân phân tâm, một thương là quá đủ : "Vâng, đến lúc đó để ông tự ạ."

 

Ông Vương: "Ừ, cháu ngoan. Từ giờ đừng gọi ông Vương nữa, gọi thẳng là ông nội ."

 

"Vâng ạ. Còn chuyện bên ông Niên, ông tự ?"

 

Ông Vương gật đầu: "Ông về sẽ với ông . Lão già đó ông nội bao nhiêu năm như , ông ghen tị c.h.ế.t ."

 

Trong lòng ông Vương trống rỗng, bắt đầu kể chuyện về Niên Quân Mân hồi nhỏ, khóe miệng ngậm : "Cháu đừng Quân Mân bây giờ trông chính trực thế thôi, thằng nhóc hồi bé một bụng ý nghĩ , chuyên môn chơi lưng khác..."

 

Ngọc Khê âm thầm ghi nhớ hết, chuẩn thư hỏi Niên Quân Mân.

 

Trở thành phố, vì Ngọc Khê ở đây nên giáo sư Hàn sắp xếp xong xuôi là ngay.

 

Ông Vương cần nghỉ ngơi. Ngọc Khê thấy ông cụ ngủ mới ngoài. Trong lòng cô áp lực, dạo phố là cách để giải tỏa cảm xúc.

 

Ngọc Khê mua ít trang phục dân tộc, còn mua một ít vải nhuộm tương đặc biệt và đồ trang sức.

 

Tài nguyên d.ư.ợ.c liệu ở đây cũng khá phong phú. Ngọc Khê thấy nhiều hiệu thuốc, ít từ nơi khác đến mua d.ư.ợ.c liệu.

 

Đáng tiếc Ngọc Trúc Thiêm xuất hiện nào, ở đây d.ư.ợ.c liệu quý hiếm.

 

Ngọc Khê đang suy nghĩ thì đột nhiên Ngọc Trúc Thiêm xuất hiện, nhấp nháy liên tục, gấp gáp, cảm giác khác hẳn khi, Ngọc Khê thậm chí thể cảm nhận cảm xúc của nó.

 

Ngọc Khê nhịn theo hướng chỉ dẫn của Ngọc Trúc Thiêm. Ngọc Trúc Thiêm ngày càng sáng, đối diện là một chiếc xe tải, nhưng xe chạy xa. Trơ mắt xe xa dần, cảm giác như thiếu hụt một mảnh ghép quan trọng.

 

Cảm giác đặc biệt mãnh liệt, tim Ngọc Khê đập thình thịch. Cảm giác thiếu hụt, một nửa của Ngọc Trúc Thiêm, thể khiến Ngọc Trúc Thiêm kích động như , nhất định là một nửa .

 

Cô vốn dám hy vọng xa vời về việc một nửa xuất hiện, nhưng cô bất kỳ manh mối nào. Bỏ lỡ , ngay cả biển xe cũng kịp nhớ.

 

Nơi thương buôn từ nơi khác đến nhiều, tìm khó như lên trời.

 

Vì chuyện mà Ngọc Khê cũng chẳng còn tinh thần dạo nữa. Trong đầu cô suy nghĩ, giữ Ngọc Trúc Thiêm đó chính là trong gia tộc bên ngoại của kế.

 

Ngày hôm , giáo sư Hàn bận việc đến, trợ lý đến . Ông Vương điều tra.

 

Ngọc Khê đến bệnh viện thăm hai ông cháu. Cô bé thấy Ngọc Khê liền định quỳ xuống, Ngọc Khê vội đưa tay đỡ: "Cháu ngoan, đại lễ thế chị nhận nổi ."

 

Ông lão: "Chúng gì khác để cảm ơn, chỉ thể ghi nhớ đại ân ."

 

Ngọc Khê : "Đây là ông dùng tin tức để đổi lấy mà."

 

"Lão già tuy già nhưng mắt mờ, trong lòng hiểu rõ lòng của các cô ."

 

Ngọc Khê một cái: "Sức khỏe ông khá hơn ạ?"

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Ông lão: "Khá hơn nhiều , bác sĩ bảo vài ngày nữa là thể xuất viện."

 

"Vậy là ạ."

 

Ngọc Khê đặt cái túi trong tay lên mép giường: "Đây là hai đôi giày, hai bộ quần áo mua cho cháu bé, còn cặp sách và văn phòng phẩm. Trẻ con học, dù khổ đến mấy cũng học, chỉ sách mới thể đổi vận mệnh."

 

Ông lão vuốt ve chiếc cặp sách: "Có đập nồi bán sắt cũng sẽ nuôi nó ăn học."

 

Ngọc Khê cảm thấy khó khăn. Ông lão chân què, nuôi sống một đứa trẻ ăn no thì , nhưng chi phí học thì gánh vác nổi. Ngọc Khê xoa đầu cô bé: "Chúng gặp cũng là duyên phận, học phí của cháu bé cứ để chị lo."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-200-truyen-lai.html.]

Ông lão: "Thế , thể nuôi nó mà."

 

Ngọc Khê còn 5000 đồng quyên góp, dùng để giúp đỡ cô bé: "Bây giờ học phí đều tăng , ông đừng từ chối. Nếu ông thấy áy náy thì thế , cô bé lớn lên, năng lực thì giúp đỡ những đứa trẻ cùng cảnh ngộ, coi như là báo đáp cháu, ông thấy thế nào?"

 

Tay ông lão run run: "Đại thiện, sẽ báo đáp."

 

Ngọc Khê vuốt tóc cô bé, địa chỉ của , xin tên và địa chỉ của hai ông cháu, cô sẽ gửi tiền định kỳ.

 

Cô bé đuổi theo Ngọc Khê ngoài: "Chị ơi, chị ạ? Chị sẽ nữa ?"

 

Ngọc Khê xổm xuống: "Sau cơ hội chị sẽ đến thăm. Đến lúc đó Tiểu Hà nhất định đạt thành tích nhé."

 

Tiểu Hà sụt sịt mũi, nỡ: "Em sẽ thư cho chị."

 

Ngọc Khê : "Được, chị chờ thư em."

 

Ngọc Khê đến tòa nhà chính quyền, lúc ông Vương , hỏi: "Đã thăm họ ?"

 

"Vâng, đều sắp xếp thỏa ạ......."

 

Ông Vương: "Cháu tâm địa . Một việc thiện của cháu đổi tương lai của cô bé. Hy vọng cô bé lớn lên thật sự thể truyền lòng ."

 

"Ông ơi, bên ông tin tức gì ạ?"

 

"Có, tra . Niên Phong theo diện quan hệ của thành phố, danh ngạch do thành phố cấp. Đi thôi, về thành phố tra xét."

 

"Vâng."

 

Trở thành phố tra xét cũng dễ dàng. Các bộ phận đổi nhân sự khá nhiều, nhiều tư liệu chất đống. Liên quan đến những về thành phố, một hồ sơ cho phép tra cứu.

 

Ông Vương nhờ vả ít mới giúp đỡ tra tìm.

 

Ông Vương u sầu : "Lần vì tra Niên Phong, bao nhiêu ân tình ông tích cóp cả đời đều dùng hết, ngược còn nợ ít. Già thế mà còn giúp giám định đồ cổ để trả nợ."

 

Ngọc Khê: "n tình sẽ , tìm mới là quan trọng nhất."

 

Ông Vương: "Nha đầu, ông hết vốn liếng ân tình , ngoài cái danh tiếng thì thật sự giúp gì cho cháu nữa. Hy vọng Niên Phong đừng ông thất vọng."

 

Ngọc Khê : "Ông ơi, ông tin tưởng cháu chứ, ông cháu cũng thể thành công mà."

 

"Ha ha, , sự tự tin ."

 

Ba ngày , giáo sư Hàn vẫn luôn mất tích cuối cùng cũng xuất hiện, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Nhiều như mà còn để mất văn vật. Ôi trời ơi, đó là tranh chữ đấy, khó khăn lắm mới bảo quản hảo."

 

Giọng ông Vương cao lên: "Mất ?"

 

"Vâng, trộm mất. Mấy ngày nay con đều ở đồn công an biên bản, tâm huyết của con đấy!"

 

Ông Vương tức điên: "Các ngay cả ảnh chụp cũng kịp chụp đấy chứ?"

 

Giáo sư Hàn: "Có chụp, trong túi con đây."

 

Nói lôi ảnh . Ngọc Khê ghé vài , cô hiểu lắm, cảm giác cũng chẳng khác gì chữ bình thường, nhưng ông Vương thì đau lòng c.h.ế.t.

 

Giáo sư Hàn cất ảnh : "Hy vọng sớm bắt thủ phạm, là băng nhóm trộm cắp văn vật nổi tiếng đấy!"

 

"Hy vọng sớm bắt , đừng để chúng tuồn bảo vật nước ngoài là ."

 

"Thầy, bên thầy tin tức gì ?"

 

"Thầy đang đợi đây, bảo là hôm nay tin."

 

Vừa dứt lời thì cửa phòng mở . Ngọc Khê vội mở cửa. Người giúp tra tin tức xuống : "Vương lão, tra . Một phụ nữ giúp thủ tục về thành phố."

 

 

Loading...