Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 203: Vải vóc

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê kéo khỏi cửa lớn, chỉ thấy đối diện nhiều đang cãi cọ ầm ĩ. Hà Giai Lệ và Vương Điềm Điềm vẫn luôn miệng trấn an .

 

chẳng ai lời giải thích của họ, miệng nhao nhao: "Đừng nhảm nữa, mau trả tiền đây."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Ngọc Khê tò mò c.h.ế.t : "Tớ mới hơn một tuần, bên đối diện thế?"

 

Lôi Âm đáp: "Tớ cũng , họ loạn mấy ngày nay , hôm nay là nghiêm trọng nhất, còn mang cả gậy gộc theo."

 

"Không là nhà đầu tư rút vốn, bên đó đứt dòng tiền chứ?"

 

Lôi Âm : "Chắc là ."

 

Bàn tính trong lòng Ngọc Khê bắt đầu gảy tanh tách, cô chẳng thèm xem kịch vui bên đối diện nữa, chạy sân tìm Chu Linh Linh: "Chị họ, trong tài khoản của chúng còn bao nhiêu tiền?"

 

Chu Linh Linh nhớ tiền nong rõ nhất: "Hơn 60 vạn, em việc cần dùng ?"

 

Khóe miệng Ngọc Khê toét đến tận mang tai: "Giữ một nửa, còn chúng chuẩn phát tài to ."

 

Chu Linh Linh sờ trán em họ: "Em sảng cái gì thế, phát tài gì?"

 

Ngọc Khê chỉ bên ngoài: "Đối diện đấy, bên đó chắc chắn đứt vốn . Một bất ngờ ngoài ý , em mới đấy, Hà Giai Lệ và Vương Điềm Điềm bao giờ thanh toán hết tiền hàng cho các thương lái. Chị thấy , ngoài cửa ít chủ nợ đến đòi tiền, chúng chỉ thể lấy căn nhà đối diện, mà còn thể mua bộ hàng của họ với giá rẻ mạt. Có đống hàng đó, tay chúng thể bán lãi gấp đôi. Món hời lớn đấy, tiền dâng đến tận cửa."

 

Chu Linh Linh : "Chị đối diện thiếu tiền, nhưng em đám đều là đến đòi nợ?"

 

"Đều cầm gậy gộc hét ầm lên thế mà."

 

Chu Linh Linh hai vòng: "Đối diện sắp trụ nổi , chị tìm Trần Trì nhờ tìm mặt, việc chúng thể tự mặt ."

 

Ngọc Khê gật đầu: "Vâng, bảo rể tìm nào khéo mồm khéo miệng, ép giá xuống mức thấp nhất. Đối diện đấu đá với chúng , chúng cần khách sáo với họ."

 

"Được, giao cho chị, chị tìm Trần Trì ngay đây."

 

"Vâng, em ở đây trông chừng."

 

Bên đối diện loạn lâu, Lôi Âm mới thòm thèm : "Tớ tưởng đ.á.n.h to cơ, cuối cùng hứa hẹn thời hạn trả tiền nên mới giải tán."

 

Ngọc Khê quan tâm nhất là: "Hứa mấy ngày?"

 

Lôi Tiếu giơ hai ngón tay: "Hai ngày, chỉ hai ngày thôi. Nếu đối diện trả tiền, họ sẽ kiện tòa, còn đập phá cửa hàng. Cục tức đè nén trong lòng em cuối cùng cũng xả , nhưng nhà đầu tư rút vốn nhỉ?"

 

Ngọc Khê phì : "Nhà đầu tư kẻ ngốc, lỗ vốn như thế thì ai mà đầu tư tiếp. Có điều đúng là chút kỳ lạ, cũng lỗ nhưng rút vốn, rút nhanh gọn như ."

 

Lôi Âm: "Kệ , dù đối diện tiêu đời là tớ vui . Tớ tìm mợ đây, hôm nay thêm món mới ."

 

"Đi !"

 

Chu Linh Linh nhanh : "Tìm , chị gặp , khôn khéo lắm, mai sẽ sang đối diện đàm phán."

 

Ngọc Khê: "Tốt."

 

Buổi trưa ăn cơm xong, Vương Điềm Điềm liền tới, cằm vẫn hất lên cao ngạo như thể Ngọc Khê chiếm món hời lớn lắm: "Chúng giảm giá hai thành bán nguyên liệu cho cô, Lữ Ngọc Khê, cô nợ chúng một ân tình đấy."

 

Ngọc Khê ở cửa: " dám nhận ân tình của cô , ngại quá, chúng buôn bán nhỏ, cô chẳng từng bảo trụ bao lâu ? tiền mua, cô tự giữ !"

 

Vương Điềm Điềm cau mày: "Đồ mua đều là loại nhất, tơ lụa thượng hạng, thợ thêu cũng thuê giỏi nhất, còn một phụ kiện trang trí đều là hàng đặt cao cấp, cô đừng mà hối hận."

 

Ngọc Khê thầm nghĩ, chính vì đều là đồ nhất nên cô mới nhớ thương như . Mỗi thấy bên đó nhập hàng cô đều cảm thấy họ phá gia chi tử, tiền của nên tiêu xả láng, cái gì cũng đòi loại nhất. Có điều, bây giờ món hời đó sắp thuộc về cô, trong lòng vui vẻ nhưng nụ mặt vẫn chân thành: " mua."

 

Vương Điềm Điềm đen mặt: " giảm giá bốn phần, bán cho cô sáu phần giá gốc."

 

Ngọc Khê vẫn lắc đầu: " mua, tiền."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-203-vai-voc.html.]

Vương Điềm Điềm trong lòng nóng như lửa đốt, thể nghĩ đến chỉ Lữ Ngọc Khê. Người khác đều nghề , bán cho các công ty thu mua thanh lý thì đều họ dìm giá, vốn dĩ chẳng kiếm bao nhiêu, ai mà thèm mua của cô .

 

Trong lòng cô buồn bực, nếu đột nhiên rút vốn, cô cũng sẽ hạ cầu xin Lữ Ngọc Khê. Mấy hôm còn đắc ý, giờ trong lòng đang rỉ máu, tự vả mặt những lời tàn nhẫn .

 

"Năm phần, bán cho cô nửa giá."

 

"Đừng lãng phí thời gian, cô hạ thấp mấy phần cũng mua , nghèo, tiền."

 

Vương Điềm Điềm tức hộc máu, cô mới tin Lữ Ngọc Khê tiền, nhưng giảm nữa thì tiếc đứt ruột. Cô hung hăng trừng mắt Ngọc Khê một cái xoay bỏ .

 

Ngọc Khê trở sân, với Chu Linh Linh: "Bảo với Tống Võ, ba phần, giá bằng 30% là thể mua ."

 

Chu Linh Linh hít một khí lạnh: "Ba phần? Chẳng chúng thương lượng là năm phần ?"

 

Ngọc Khê nhếch khóe miệng: "Ai bảo Vương Điềm Điềm tự tìm đến , mở miệng là năm phần, chắc chắn còn thể giảm nữa, cứ ba phần mà ép."

 

Chu Linh Linh: "Chị cũng nên Vương Điềm Điềm ngu ngốc, quý trọng tiền bạc nữa?"

 

Ngọc Khê: "Là do cô ngu, chỉ bán tháo một cho xong, cũng nghĩ đến việc đem thị trường bán lẻ, bán lẻ cũng thể thu về bảy phần vốn."

 

Lôi Âm xen : "May là cô đủ ngu, nếu thì gì đến lượt chúng ."

 

Ngọc Khê hưng phấn: "Sau vụ , chúng kiếm ít . Sau gặp Vương Điềm Điềm, tớ nhất định sẽ với cô nhiều hơn chút."

 

Chu Linh Linh: "... Em vui là ."

 

Buổi tối, Ngọc Khê gặp Hà Duệ: "Tớ còn chúc mừng thăng cấp."

 

Hà Duệ khiêm tốn: "May mắn, là may mắn thôi."

 

"Tớ tin thực lực của hơn, đây là quà tớ mang về cho , hy vọng mang cho chút cảm hứng."

 

Hà Duệ vuốt ve tấm vải, thích thú vô cùng: "Đẹp quá, cảm ơn , đây là món quà tuyệt nhất."

 

"Thích là ."

 

Hà Duệ ôm vải: "Vậy tớ về đây."

 

"Ừ."

 

Tối về nhà ăn cơm xong, Ngọc Khê với Ngọc Thanh: "Chờ chị bận xong hai ngày , chị đưa em mua đồ dùng đại học, mua một cho đủ, chờ khai giảng chị đưa em ."

 

Ngọc Thanh vui vẻ, khóe miệng cong lên: "Vâng."

 

Ngọc Khê với Lôi Tiếu: "Em cũng thế, hai ngày nữa chị đưa em đến trường thủ tục lưu ban."

 

Lôi Tiếu một tuần gặp chị, nếu Ngọc Thanh cứ ném ánh mắt hình viên đạn, cô bé sớm sán gần , gật đầu lia lịa: "Vâng ạ."

 

Tâm trạng Ngọc Khê , buổi tối thấy kim nguyên bảo, thật sự phát tài , cô nghĩ kỹ cuối năm sẽ mua cái gì.

 

Ban ngày ở cửa hàng, cô vẫn luôn chú ý tin tức bên đối diện. Vương Điềm Điềm thật sự sốt ruột, chạy vạy khắp nơi. Sau đó Tống Võ đến, chuyện lâu.

 

Ngọc Khê tưởng rằng Vương Điềm Điềm ít nhất cũng cù cưa một ngày để giữ giá, ngờ cô sợ ai mua nên đồng ý bán với giá ba phần.

 

Cầm hợp đồng trong tay, Ngọc Khê mới yên tâm. Đối diện giờ là của cô, chỉ hàng tồn kho mà ngay cả căn nhà cũng , hợp đồng thuê còn hai năm nữa chuyển nhượng trực tiếp sang cho cô.

 

Chu Linh Linh hỏi: "Thế cũng dễ dàng quá? Đối diện đồng ý sảng khoái ?"

 

Tống Võ lắc đầu: "Cũng chút trắc trở."

 

Ngọc Khê hỏi: "Trắc trở gì ạ?"

 

 

Loading...