Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 205: Bị phát hiện
Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Hằng khẽ ho một tiếng: "Ông già đó , ông là ông ngoại hờ của cô."
Ngọc Khê suýt nữa thì nghẹn miếng dưa hấu trong miệng. Câu chắc chắn Trịnh Mậu Nhiên , nhưng trừ Trịnh Mậu Nhiên thì chẳng ai là ông ngoại hờ của cô cả. "Khụ, ông thế thật ?"
Trương Hằng gật đầu: "Thật, ông nguyên văn như thế, cô gặp ?"
Ngọc Khê đặt miếng dưa hấu xuống, trong lòng rối rắm, rốt cuộc nên gặp . Chờ cô do dự một lúc ngoài thì xe mất .
Trương Hằng ngẩn : "Sao ?"
Ngọc Khê bĩu môi: "Lên cơn chứ , bình tĩnh thì thôi."
Ngọc Khê xong đầu , giật thót , vỗ ngực. Trịnh Mậu Nhiên đang bên gốc cây. Cây cổ thụ năm mươi năm tuổi, cây to bằng một ôm, vặn che khuất . Trịnh Mậu Nhiên đang lạnh lùng Ngọc Khê, trời nóng nực mà mặc âu phục cũng thấy nóng.
Ngọc Khê: "..."
Trương Hằng: "..."
Trịnh Mậu Nhiên chống gậy: "Đã thì sang đối diện xem chút ."
Ngọc Khê: "Đối diện ạ?"
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trịnh Mậu Nhiên băng qua đường . Ngọc Khê vội theo. Trịnh Mậu Nhiên chờ ở cửa, lệnh: "Mở cửa."
Ngọc Khê giọng nhàn nhạt: "Thưa ông, cháu cấp của ông, thêm một chữ ' ơn' khó ạ!"
Trịnh Mậu Nhiên đầu, lạnh một cái: " đúng là xem nhẹ cô, cô mua chỗ thì còn phát hiện cô, kể cũng bản lĩnh đấy."
Trong lòng Ngọc Khê căng thẳng: "Ông đến chỉ để khen cháu thôi ?"
"Cũng hẳn, chỉ đến xem thằng con trai ngu xuẩn của lỗ bao nhiêu tiền, để cô chiếm món hời lớn thế nào."
Ngọc Khê nhướng mày: "Vậy cháu mở cửa cho ông xem."
Trịnh Mậu Nhiên Ngọc Khê thật sâu. Chờ Ngọc Khê mở cửa, ông xem từng phòng một, tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u gậy đến mức nổi gân xanh.
Ngọc Khê thu hồi ánh mắt, vị tức nhẹ. Cô kể với kế thì chắc bà ăn thêm hai bát cơm.
Trịnh Mậu Nhiên lướt qua là giá trị bao nhiêu: "Ít nhất lãi gấp ba, xem thường bản lĩnh của cô."
Ngọc Khê: "Ông xem cũng xem , tiễn."
Trịnh Mậu Nhiên ngược xuống ghế: "Hóa tiền Trịnh Cầm mở xưởng là do cô đưa. vốn tin, nhưng giờ xem độ tin cậy khá cao."
Ngọc Khê nhếch khóe miệng, đáp lời.
Trịnh Mậu Nhiên gõ gậy xuống sàn: "Đồ vật là do cô tìm đúng , cũng là do cô giấu. Lúc nghi ngờ cô , giờ thấy bản lĩnh của cô, nhất định là cô."
Tim Ngọc Khê đập nhanh nửa nhịp, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ, mí mắt hề rung động, chớp mắt lấy một cái. Cảm ơn sự trưởng thành nhanh chóng dạy cô kỹ năng kiểm soát biểu cảm xuất sắc nhất.
Trịnh Mậu Nhiên gõ mạnh gậy xuống sàn, tạo áp lực tâm lý lớn hơn cho Ngọc Khê: "Cô đừng thừa nhận, cô tính sai ở ?"
Ngọc Khê hé răng, mắt thẳng Trịnh Mậu Nhiên.
Trịnh Mậu Nhiên dừng một phút nhưng nhận phản ứng mong , mí mắt nâng lên, trong mắt ánh sắc lẹm: "Bản lĩnh của cô càng lớn càng chứng minh vấn đề. dùng một buổi chiều để tra quá trình phát triển của cô, từ việc dám đầu tư cổ phiếu đến tư duy kín kẽ dần, cũng đủ chứng minh chủ trương giấu đồ chính là cô."
Ngọc Khê : "Thưa ông, ông đang lừa cháu ? Nếu ông xác định là cháu thì còn đến đây nhảm với cháu gì? Ông sớm động thủ . Thời gian của ông quý báu, cháu cũng việc của , hẹn gặp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-205-bi-phat-hien.html.]
Đầu ngón tay Trịnh Mậu Nhiên gõ lên đầu gậy, trong lòng khỏi khen ngợi. Con bé gan thật, tuy còn non nớt nhưng khí độ riêng. về món đồ đó, ông nắm chắc trăm phần trăm là đang ở trong tay con bé.
Trịnh Mậu Nhiên lạnh mặt: "Cô bé, cô thể thừa nhận, nhưng nếu dám bán thì đừng trách khách khí. Coi như cô giữ hộ , nhớ kỹ, đồ của nhà họ Trịnh chỉ thể là của nhà họ Trịnh."
Trịnh Mậu Nhiên xong chống gậy bỏ . Ánh mắt Ngọc Khê vẫn luôn đuổi theo xe của ông cho đến khi khuất bóng mới thu .
Ngọc Khê dọa sợ, cô tin bản . Chỉ cần cho cô đủ thời gian, cô sẽ nhiều tự tin hơn, cho dù là Trịnh Mậu Nhiên cô cũng cần thực sự sợ hãi.
Điều duy nhất khiến cô buồn bực là cô vẫn xem nhẹ Trịnh Mậu Nhiên. Tưởng là ông đang lừa , nhưng thực ông sớm xác định là cô .
Ngọc Khê ngẫm nghĩ , cô cũng là lộ chút sơ hở nào. Sơ hở ở chỗ đồ vật từng bán thị trường. Nếu thật sự là đám lưu manh trộm cắp, nhất định bọn chúng sẽ đổi tiền, thể nào t.ử thủ giữ đồ .
Chỉ cần giao dịch thì nhất định sẽ tra , nhưng hơn nửa năm một chút tin tức cũng , chỉ một khả năng: Không dám bán.
Ai dám bán? Đáp án sống động nhất chỉ nhà Ngọc Khê.
Ngọc Khê rốt cuộc cũng hiểu, lúc khi Trịnh Mậu Nhiên , ông đặc biệt bình tĩnh, một chút cũng vội, bởi vì Trịnh Mậu Nhiên , mặc kệ là ai đào , ông đều thể tìm .
Ngọc Khê càng khẳng định Trịnh Mậu Nhiên chắc chắn đang giữ sổ đăng ký gia tộc trong tay. Bỏ qua thành kiến, Trịnh Mậu Nhiên thành tựu hôm nay đều bắt nguồn từ bản lĩnh của chính ông .
Chu Linh Linh tới: "Không chứ, ?"
"Không ạ, thể chuyện gì chứ, chỉ là đến xem cửa hàng thôi, cũng ."
Chu Linh Linh cau mày: "Sao chị thấy trong lòng bất an thế nhỉ, cứ cảm thấy đơn giản như ."
Ngọc Khê ôm cánh tay chị họ: "Thật sự , thôi, em còn ăn no, nhanh là chỉ còn nước cặn thôi đấy."
Chu Linh Linh nén nghi hoặc xuống: "Vậy chị khóa cửa."
"Vâng."
Sáng sớm hôm trời khá , đều đúng giờ. Hoàng Lượng lắc lư cái đầu: "Lâu lắm uống say thế ."
Ngọc Khê: "Tửu lượng của là nhất mà từng thấy đấy."
Hoàng Lượng giọng chút tang thương: "Hồi vì vai diễn mà luyện chút ít, ba năm nay bữa cơm nào cũng thiếu rượu, cuộc sống dễ dàng mà!"
Ngọc Khê tán đồng, cuộc sống ai dễ dàng, thành công đều là từng chút một liều mạng mà : "Anh cũng nên tuyển một giúp việc , một thật sự lo hết nhiều việc thế ."
Hoàng Lượng: " đang định đây, tự tuyển thì thế nào? Dẫn về cho xem hẵng quyết định."
"Xem là nhắm ."
Hoàng Lượng gật đầu: " , từng trợ lý cho một nam diễn viên. Vì xinh xắn nên quấy rối, cô gái cũng cứng cỏi, ầm lên sa thải, sướng miệng một lúc nhưng rốt cuộc mãi tìm việc."
Biểu cảm Ngọc Khê kỳ quái: "Không để ý cô gái đấy chứ!"
Hoàng Lượng vội xua tay: " dám, thôi , gan ăn cướp nhưng gan chịu đòn. Con bé tay tàn nhẫn lắm."
Ngọc Khê phì : "Được , cứ tuyển , dẫn về xem , đặc biệt hứng thú với cô gái đấy."
Hoàng Lượng : "Được."
Chu Đại Nữu chờ Ngọc Khê xong việc mới gần: "Tiểu Khê, cháu chuẩn tâm lý nhé."