Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 206: Xin lỗi
Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu óc Ngọc Khê xoay chuyển một cái liền là chuyện gì: "Có cầu xin mợ và Hai ạ?"
Chu Đại Nữu tỏ vẻ khinh thường: " thế, là bà cụ, cho vợ chồng mợ hai con đường: Một là nuôi dưỡng ông bà , hai là giúp gia đình lão Đại Hà xin xỏ, đây việc. Còn mợ thể đón Lôi Tiếu về chăm sóc. Sao thể mặt dày những lời như chứ, mợ mà thấy hổ ."
Ngọc Khê miễn dịch với sự vô liêm sỉ của nhà họ Hà, hiện tại đối phó với họ dễ như trở bàn tay: "Mợ Hai, cháu . Lão Đại Hà dám đến thì cháu cách đối phó. Ngược mợ và Hai chỉ cần lo việc phụng dưỡng hai ông bà thôi."
Chu Đại Nữu: "Phụng dưỡng tuổi già là việc nên , mợ gì khác, nhưng nuôi thế nào là do mợ quyết định. Yên tâm , mợ ngán bà cụ . Dù Hà Tình ở ký túc xá trường, Hà Duệ thì cùng lắm dọn qua ở chung với Trương Hằng, Hà Minh càng dễ, thằng bé vẫn luôn ở ký túc xá công nhân. Trong nhà chỉ còn mợ với Hai, mợ xem bà cụ yêu sách thế nào."
Ngọc Khê nhếch khóe miệng: "Vậy cháu lo cho mợ nữa."
Chu Đại Nữu : "Thế nhé, cháu cứ việc ."
"Vâng."
Buổi sáng, Ngọc Khê vẫn luôn ở cửa hàng mới, chỉ huy đội thợ sửa chữa. Toàn bộ cửa hàng đều dỡ bỏ, ngăn thành mấy gian: Một phòng việc, một phòng để vải, còn đại sảnh, đều dành cho Hà Duệ.
Trong đầu Ngọc Khê hoạch định sẵn kế hoạch cho Hà Duệ, chỉ cần từng bước thực hiện là .
Nhà lão Đại Hà đến muộn hơn dự đoán của Ngọc Khê. Điều duy nhất khiến cô vui là họ tìm cả nhà bác cả.
Bác cả Lữ hổ, nên đối mặt thế nào với nhà lão Đại Hà và bà cụ Hà cửa. Nhìn thấy Ngọc Khê về, bác thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Khê."
Ngọc Khê đen mặt. Lão Đại Hà thấy tình hình liền vội tiến lên: "Bác đến là để nhận , là do bác trưởng bối mà đúng, cố ý đến xin cháu, tâm tư gì khác ."
Bà cụ Hà chịu: "Chúng ..."
Lão Đại Hà vội ngắt lời: "Mẹ, quà cáp mang đến , chúng về thôi!"
Bà cụ Hà . Cái sân thật , vị trí , trang hoàng , đây mới là nơi cho ở. Bà vẫn luôn mơ ước chờ con trai cả tiền cũng mua một cái sân nhỏ như thế !
Lão Đại Hà kéo tay , lành định ngoài. Ngọc Khê khách khí: "Chờ ."
Bà cụ Hà vui mừng, gạt tay con trai : "Bà bảo mà, m.á.u mủ tình thâm, thù hằn qua đêm, đều là một nhà cả, cùng phát tài."
Ngọc Khê một chút cũng giận, đối với những , tức giận chỉ tổ tốn sức, cô chỉ đống hoa quả và đồ hộp đất: "Mang về , cháu cũng cuối cùng, phát tài thì chỗ khác, chỗ cháu thì đừng mơ, cháu là ."
Ngọc Khê buông lời tàn nhẫn, cô thấy nhiều, học nhiều, đối mặt với kẻ vô sỉ thì lời tàn nhẫn vô dụng, dùng hành động thực tế.
Lão Đại Hà thấy sự lạnh nhạt trong mắt Ngọc Khê, trong lòng run lên. Đây thật sự là còn chút tình cảm nào, đáng sợ nhất chính là coi như lạ.
Bà cụ Hà nhận thức : "Cái con bé , còn trách bà ngoại ? Chuyện Lôi Tiếu là bà ngoại sai, hôm nay bà đón nó về."
Ngọc Khê bà cụ Hà mà lão Đại Hà: " dễ nổi nóng, nhưng một khi nổi nóng thì các sẽ khó quên đấy. Đây là cuối cùng, hy vọng các còn tìm đến cửa nữa."
Trong đầu lão Đại Hà hiện lên những gì thấy mấy ngày qua. Con bé thể bất động thanh sắc chiếm mặt tiền cửa hàng, tâm cơ thứ ông thể so bì. Sợ, ông thật sự sợ cô chơi ngầm lưng: "... chúng ngay."
Lão Đại Hà lôi bà cụ Hà đang cam lòng mất.
Chu Linh Linh : "Chà, giờ chị mới phát hiện biểu lợi hại thật đấy, vài câu là đuổi ."
Vẻ mặt lạnh lùng của Ngọc Khê biến mất, đối mặt với nhà, cô : "Chỉ cần đủ mạnh, tự nhiên sẽ sợ. Con bản năng nguy hiểm, càng nguy hiểm thì càng sợ hãi."
Chu Linh Linh ngẫm nghĩ kỹ: "Rất lý."
Ngọc Khê nhướng mày: "Đương nhiên là đạo lý , em đói , ăn cơm thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-206-xin-loi.html.]
Chu Linh Linh : "Được, ăn cơm."
Ngày hôm , Ngọc Khê cửa hàng, dẫn Ngọc Thanh mua đồ dùng sinh hoạt. Mới phát tài nên Ngọc Khê tiết kiệm, mắt thấy sắp thu, đồ thể thao mua hai bộ, quần jean hai cái, áo sơ mi trắng vài chiếc, va li mua một cái.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cuối cùng mua lỉnh kỉnh đầy một va li hành lý.
Ngọc Khê vẫn còn thòm thèm, Ngọc Thanh suýt nữa ôm đùi chị để ngăn : "Chị ơi, đừng mua nữa, đủ , đủ ạ, chị mua thế đủ cho em mặc đến lúc nghiệp đại học luôn ."
Lần đầu tiên Ngọc Khê lời thật lòng với Ngọc Thanh: "Hồi nhỏ chị đặc biệt hâm mộ con nhà giàu, thật đấy. Chị cứ nghĩ nỗ lực học tập, chờ tiền nhất định mua thật nhiều quần áo. đến khi kiếm tiền thật, suy nghĩ đó ngược phai nhạt , nhưng tâm mua quần áo cho các em thì từng đổi. Chị hy vọng em và Ngọc Chi sẽ hâm mộ khác nữa."
Ngọc Khê mãi mãi nhớ rõ cảnh hai đứa em trai nhặt ve chai kiếm tiền, ăn mặc rách rưới. Cho dù giờ các em mặc cũng khá , nhưng cả đời cô cũng sẽ quên.
Ngọc Thanh trầm mặc, cũng từng hâm mộ : "Chị, chờ em kiếm tiền, em sẽ mua cho chị."
Ngọc Khê : "Được thôi!"
Bác cả Lữ chuẩn vỏ chăn, Ngọc Khê cần chuẩn nữa. Cuối cùng mua cho Lôi Tiếu một bộ quần áo hai chị em về nhà.
Thoáng cái đến ngày Đại học Thủ đô khai giảng, trường khai giảng sớm hơn các trường khác một ngày.
Ngọc Khê dậy sớm, cố ý chọn một chiếc váy lịch sự để mặc.
Chu Linh Linh trêu: "Không còn tưởng em thi hoa hậu đấy!"
Ngọc Khê xoay một vòng: "Em cũng thể mất mặt Ngọc Thanh , em trai em trai như , em đương nhiên trang điểm xinh ."
Chu Linh Linh: "Nói thế nào cũng là em lý. Em thật sự cần chị cùng ?"
"Không cần ạ, em đưa Ngọc Thanh là ."
Chu Linh Linh: "Vậy , chị đây."
Ngọc Khê chờ Chu Linh Linh liền giục Ngọc Thanh nhanh lên. Ngọc Thanh kéo va li: "Đến đây ạ."
Vì Ngọc Khê giục gấp nên hai chị em 7 giờ rưỡi đến Đại học Thủ đô. Ngọc Khê lấy máy ảnh : "Tranh thủ lúc ít , mau chụp hai kiểu gửi bưu điện về cho bố ."
Ngọc Thanh ngẩng đầu mấy chữ to "Đại học Thủ đô": "Chị, chụp ở cổng lớn !"
"Được, em nghiêm , chị chụp cho."
Ngọc Thanh thẳng tắp. Kỹ thuật chụp ảnh của Ngọc Khê tệ, chọn góc độ ý, em trai trai nên chụp kiểu gì cũng ăn ảnh.
Ngọc Thanh tới: "Chị, em chụp cho chị mấy kiểu nhé!"
Ngọc Khê : "Được chứ, chị cũng chụp mấy kiểu kỷ niệm."
Sau đó Ngọc Khê nhờ bạn học giúp chụp hai tấm ảnh chung, lúc mới cùng Ngọc Thanh trường.
Đại học Thủ đô, học phủ cao nhất, cảnh và khí quả nhiên khác biệt. Thảm thực vật tươi , kiến trúc cổ kính như đang kể lịch sử, tùy tiện một tòa nhà cũng thể giảng cả một tiết học.
Chuyên ngành của Ngọc Thanh là Vật lý học. Chọn Vật lý, Ngọc Khê ngạc nhiên. Tâm tư Ngọc Thanh vốn thuần túy, nghiên cứu là thích hợp nhất.
Ngọc Khê đang đưa em trai tìm nơi tiếp đón khoa Vật lý thì phía tiếng gọi chắc chắn: "Lữ... Lữ Ngọc Khê?"