Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 208: Đi rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cụ Năm thở dài: "Niên Phong cần tra nữa."
Ngọc Khê nửa ngày mới phản ứng : "Tại tra nữa ạ?"
Ông cụ Năm: "Việc cháu và ông là ."
Ông cụ càng , tim Ngọc Khê càng thắt : "Ông Năm, ông đừng dọa cháu, cứ thẳng cho cháu !"
Ông cụ Năm đồng hồ, xác nhận ông Vương sẽ về ngay mới : "Đã tra tin tức của Uông Hàm và Niên Phong. Hai họ năm 80 nước ngoài. Ở nước ngoài tìm quá khó khăn, trừ khi hai họ về nước, nếu thì tra ."
Ngọc Khê cũng chút ngẩn ngơ. Ở trong nước thì sớm muộn gì cũng tra , nhưng ở nước ngoài, ai một nước sang nước khác , đổi tên tiếng Anh ?
Chỉ cái tên, tra một còn khó hơn mò kim đáy bể. Chỉ cần hai về nước, đồng nghĩa với việc ông Vương đời đừng mong gặp Niên Phong.
Ngọc Khê c.ắ.n môi: "Vậy phim truyền hình còn ạ?"
Ông cụ Năm đau lòng cho bạn già, thở dài: "Quay, nhất định , đây là niềm mong mỏi, thể cắt đứt hy vọng . Ông tính thế , lão Vương hỏi thì ông cứ bảo tra , từ từ tra, giấu mấy năm thì mấy năm."
Ngọc Khê gật đầu: "Đây là biện pháp duy nhất . Ông Năm, hai nước ngoài với phận gì ạ?"
Ông cụ Năm ngập ngừng: "Vợ chồng. Hai kết hôn, lúc còn mang theo một đứa bé ba tuổi. Tính thì đứa bé sinh năm thứ ba khi Quân Mân lạc."
Ngọc Khê nhịn hỏi: "Có thể tra kết hôn năm nào ạ?"
Ông cụ Năm: "Cháu tra cái gì?"
Ngọc Khê phỏng đoán của : "Nếu hai kết hôn ngay khi Quân Mân lạc, chứng tỏ Niên Phong chuyện Quân Mân lạc, hoặc là cố ý vứt bỏ. Nếu hai kết hôn ngay, ít nhất cháu thể tự an ủi rằng Niên Phong liên quan đến việc Quân Mân lạc, coi như tìm chút an ủi cho Quân Mân. Ít còn trông mong gì, thì vẫn còn cha tồi."
Ông cụ Năm: "Chờ chút, để ông gọi điện thoại."
Ông cụ gọi điện lâu cúp máy: "Tra thì tư liệu dễ tra thôi. Thật sự tra , hai họ kết hôn năm thứ hai khi Quân Mân lạc."
Lòng Ngọc Khê chùng xuống, cô thật sự hy vọng Niên Phong là : "Ông Năm, ông xem, căn cứ địa chỉ, liệu cháu thể tra năm đó Niên Phong tìm Quân Mân ?"
Ông cụ Năm: "Không ông đả kích cháu , 20 năm trôi qua , năm đó là tình huống như , cháu tra bất kỳ tin tức nào . Nói thế nhé, nếu Niên Phong và Uông Hàm về thành phố thì ông tra cũng khó, hiểu ?"
Ngọc Khê chút chịu đả kích, ỉu xìu: "Cháu hiểu ."
Ông cụ Năm dặn dò: "Việc cháu và ông là , đừng cho Quân Mân. Vốn dĩ nó cũng bên đang tra, cứ để nó . Đôi khi càng nhiều cũng chuyện ."
Ngọc Khê: "Thật sự cho Quân Mân ạ?"
Ông cụ Năm quyết định: "Không , trừ khi Quân Mân tự phát hiện, hoặc chờ nó xuất ngũ. Hiện tại cần cho nó để tránh phân tâm. Hơn nữa nhiều năm như vẫn luôn sự tồn tại của Niên Phong, cứ coi như tồn tại !"
Ngọc Khê hiểu, suy nghĩ của ông Năm và ông Vương là nhất quán. Hai ông cụ lo lắng về khả năng chịu đựng của Quân Mân, mà lo lắng việc phân tán tinh lực sẽ gây nguy hiểm.
Buổi trưa, ông Vương về, ở ăn cơm trong tiệm đồ cổ. Ngọc Khê ăn cơm cùng ông Năm, chờ đến chiều sư phụ mới về.
Ngọc Khê kể tình hình, Hách Phong : "Ai bảo giúp đỡ?"
Ngọc Khê 'a' một tiếng: "Thầy giúp ạ?"
Hách Phong : "Lúc nghỉ thầy nhận danh sách là giúp ngay, giới thiệu việc cho mấy , chỉ thầy còn giúp bố bọn họ tìm việc. Cuối cùng thầy dùng tiền kiếm trong kỳ nghỉ bù chỗ học phí chênh lệch, đủ để nộp học phí."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-208-di-roi.html.]
Ngọc Khê thật sư phụ nhiều như . Nghĩ đến Diệp Mai, Diệp Mai đúng là thêm, chắc là do sư phụ giúp giới thiệu: "Thế còn Diệp Mai? Học phí của bạn đủ ạ?"
Hách Phong dùng chứng cứ để chuyện: "Cháu chờ chút."
Nói Hách Phong lên lầu, nhanh cầm xuống tập tài liệu sắp xếp xong, còn biên lai gửi tiền, đều đưa cho Ngọc Khê: "Đều ở đây cả, học phí của đều đủ. Công việc thầy giới thiệu cho bố họ là dài hạn, học kỳ cần thầy lo nữa."
Ngọc Khê lật xem nhanh chóng, lớp tổng cộng ba bạn đặc biệt khó khăn, Diệp Mai ở cùng. Ngọc Khê lương của bố Diệp Mai cộng với Diệp Mai, trừ chi tiêu thì còn thiếu một ngàn, sư phụ bù .
Ngọc Khê hiểu: "Nếu học phí đều đủ , Diệp Mai học nữa?"
Hách Phong biên kịch nhiều năm, khắc họa nhân vật cần linh hồn, nghiền ngẫm lòng giỏi: "Rất đơn giản. Thứ nhất, cho rằng giúp Diệp Mai thì sẽ còn tiếp tục giúp đỡ. Thứ hai, tiền chuyển sang chỗ khác."
Ngọc Khê: "Chỉ thể là loại thứ hai."
"Ồ, tại khẳng định như ?"
"Bởi vì Viên Viện lúc cả nhà ba Diệp Mai ôm rống. Chỉ bất lực mới thể như ."
Hách Phong: "Ừ, nếu thật sự như thì cũng thể tiếp tục giúp đỡ. Diệp Mai đứa nhỏ biên kịch thì trí tưởng tượng đủ, nhưng các phương diện khác đều khá, thể bồi dưỡng thêm, bỏ học thì tiếc."
Ngọc Khê: "Vậy cháu về với Viên Viện một tiếng, bạn là lớp trưởng, bảo bạn thăm nhà xem ."
Hách Phong gật đầu: "Có thể, tra tình hình thì chờ ngày mai thầy về trường bàn ."
"Vâng sư phụ, cháu về đây."
"Ừ."
Ngọc Khê về trường tình hình, Viên Viện : "Thảo nào chỉ Diệp Mai học, chủ nhiệm âm thầm nhiều việc quá!"
Ngọc Khê giờ: "Thời gian còn sớm, đến nhà Diệp Mai xem ! Biết địa chỉ ?"
Viên Viện : "Biết, tớ là lớp trưởng, hồ sơ của tớ đều xem qua ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Vất vả cho lớp trưởng ."
Viên Viện chút do dự: "Ngọc Khê, cùng ? Đây là cơ hội để hóa giải mâu thuẫn đấy."
Ngọc Khê nhạt: "Tớ và Diệp Mai mâu thuẫn là do đơn phương, tớ cho rằng tớ cần hóa giải cái gì. Cần giúp tớ nhất định giúp, tớ sẽ trộn lẫn tình cảm . Hơn nữa cho rằng Diệp Mai thật sự hy vọng tớ xuất hiện ở nhà ? Nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của ? Đôi khi lòng càng dễ gây thù chuốc oán."
Viên Viện: "Được , là tớ nghĩ đơn giản quá, bọn tớ đây."
"Ừ, đường cẩn thận, về sớm nhé."
"Ok."
Viên Viện và mấy bạn về nhanh hơn Ngọc Khê dự đoán nhiều. Lôi Âm vội hỏi: "Tình hình nhà Diệp Mai thế nào?"
Viên Viện : "Nhà Diệp Mai bốn đứa con, năm nay hai đứa thi đại học, cộng thêm Diệp Mai nữa, chỉ đủ tiền học phí cho hai đứa. Cuối cùng bốc thăm quyết định, Diệp Mai bốc trúng. Sự tình là như thế đấy, ngày mai với chủ nhiệm một tiếng, chúng quyên góp !"
Ngọc Khê sắp xếp sách vở hỏi: "Gặp Diệp Mai ? Cậu ?"
Viên Viện: "Không thấy Diệp Mai, sáng sớm thấy về. Ái chà, sẽ xảy chuyện gì chứ!"