Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 212: Tâm chính
Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:28:38
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê ho khan một tiếng: "Trịnh Quang Diệu tuy rằng giống ông sinh ..."
Ngọc Khê xong, Trịnh Mậu Nhiên nheo mắt, cắt ngang lời cô: "Không giống sinh?"
Ngọc Khê hắng giọng: "Cái đó... đều rồng sinh rồng phượng sinh phượng, khó tránh khỏi cũng lúc đột biến, rồng sinh chín con cũng mỗi con một khác mà. Ý cháu là, Trịnh Quang Diệu là phế vật, nhưng ông đẻ. Cháu thấy ông sống thêm hai mươi năm nữa cũng thành vấn đề, thể bồi dưỡng nối nghiệp ưu tú từ lúc còn bé tí. Một đứa thì bảo Trịnh Quang Diệu đẻ thêm mấy đứa nữa, kiểu gì chả đứa ."
Trợ lý Nhiễm trợn mắt há mồm, miệng há hốc, phản ứng đầu tiên là về phía ông chủ.
Khóe miệng Trịnh Mậu Nhiên cứng đờ: "Đi ngoài."
Ngọc Khê vì hai em trai cũng là liều mạng: "Cái đó ông đừng giận, cháu thật đấy. Trịnh Quang Diệu..."
Mặt Trịnh Mậu Nhiên đen sì: "Đi ngoài."
Ngọc Khê thấy ông thật sự tức giận, trong lòng , tâm thái thế cũng nha. Cô đảo mắt, lầm bầm: "Được , , cháu ngoài đây. Có điều, Trịnh Quang Diệu thật giống ông sinh, cháu mà xem, ưu tú bao nhiêu. Năm đó ông mang cháu , chừng sớm đá đ.í.t ông xuống để nuôi dưỡng ông ."
Trợ lý Nhiễm cũng nên gì, Trịnh Mậu Nhiên sắp tức đến mức thổi râu trừng mắt.
Ngọc Khê lúc mới hài lòng mở cửa. Cô hài lòng nhất với câu cuối cùng, đại ý bảo ông đừng nhớ thương các em trai cô, vạn nhất chơi quá trớn thì tự dưỡng lão !
Ngọc Khê tâm trạng tồi mở cửa, nhưng khi đóng cửa , mắt về phía ngã rẽ. Vừa bóng thoáng qua, cô tuyệt đối lầm, là nữ thư ký trong phòng nghỉ lúc nãy. Ngọc Khê đầu phòng nghỉ, khẩy.
Lôi Âm thấy Ngọc Khê , trái tim đang treo lơ lửng mới rơi xuống đất: "Không khó dễ chứ!"
"Không, thể khó tớ cái gì, hỏi chút chuyện thôi."
Viên Viện và mấy Ngọc Khê với ánh mắt khác hẳn. Viên Viện sáp hỏi: "Tiểu Khê, tớ ông ngoại hờ? Ông ngoại ở trong hội trường ?"
Ngọc Khê: "Nói đùa thôi."
Viên Viện , đổi chủ đề: "Thời gian còn sớm, chúng về thôi!"
Ngọc Khê: "Được."
Ngọc Khê và Lôi Âm trở về cửa hàng, Viên Viện và các bạn về trường. Lôi Âm mới hỏi: "Lúc thi đấu bảo về sẽ , định gì thế?"
Ngọc Khê giải quyết xong, cũng nhắc chuyện Trịnh Mậu Nhiên nữa, : "Cũng gì, chỉ là thấy Trịnh Mậu Nhiên thôi."
"Không việc gì là ."
Ngọc Khê kéo tay Lôi Âm: "Đi ăn cơm, Hà Duệ top 10 , chúc mừng chúc mừng."
Hà Duệ xua tay: "Thôi khỏi, chờ tớ đoạt giải . Tớ về để ngẫm nghĩ đ.á.n.h giá của giám khảo, hy vọng ích cho thi tới."
Ngọc Khê: "Vậy , ăn bù."
Hà Duệ gật đầu: "Ừ."
Ngọc Khê sang đối diện tìm chị họ. Chu Linh Linh kéo Ngọc Khê xem trang trí: "Trang trí tồi chứ!"
Ngọc Khê vô cùng hài lòng: "Đâu chỉ tồi, chị họ vất vả ."
Chu Linh Linh: "Không vất vả, chị thấy cuộc sống hiện tại cực kỳ động lực."
Ngọc Khê nhỏ giọng hỏi: "Thế tính khi nào kết hôn ?"
Chu Linh Linh đỏ mặt: "Bọn chị vội, xưởng của Trần Trì mới quỹ đạo, chị cũng phấn đấu thêm hai năm nữa."
Ngọc Khê đột nhiên : "Thật đúng như chúng em đoán, hai còn lâu mới cưới!"
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chu Linh Linh: "Được lắm, mấy đứa dám bọn chị lưng hả!"
Ngọc Khê hì hì: "Ai bảo tiến độ của hai chậm quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-212-tam-chinh.html.]
Chu Linh Linh: "Em thì nhanh đấy, kết hôn cho chị xem nào?"
Ngọc Khê tìm ghế sô pha xuống, thoải mái : "Em cũng lắm, đáng tiếc nghiệp, cách nào!"
Chu Linh Linh đối diện: "Giờ chị mới phát hiện em hận gả đấy nhé! Hiện tại bao, tự do tự tại. Có gia đình sẽ phân tán trọng tâm nhiều lắm."
Ngọc Khê: "Suy nghĩ của em khác chị, em thích gia đình, đặc biệt là gia đình nhỏ của riêng , thêm mấy đứa con nữa, cuộc sống thật ."
Chu Linh Linh: "Em cũng hổ, còn mấy đứa con nữa chứ."
Ngọc Khê chị họ đỏ mặt: "Chị họ hổ kìa."
Chu Linh Linh dậy: "Không thèm để ý đến em nữa, chị việc đây."
Ngọc Khê sô pha: "Em thêm lúc nữa."
"Tùy em."
Chu Linh Linh sân . Ngọc Khê nhớ tới Niên Quân Mân, cũng đang gì.
Nơi xa, Niên Quân Mân trở về, cả lấm lem bùn đất. Lý Nham bên cạnh: "Cậu xem, yêu, ngày tháng trôi qua khổ sở. Giờ cũng , cả ngày lịch, chỉ mong sớm nghỉ phép."
Niên Quân Mân hé răng, ngược bước chân nhanh hơn một chút.
Lý Nham đuổi theo: " chuyện với đấy, để ý đến ? tính , trả phép cho , cộng thêm phép tích cóp , ít ngày nghỉ ! Nghĩ thế trong lòng đặc biệt hăng hái."
Niên Quân Mân đen mặt: "Cậu mỗi ngày nhắc nhắc mấy chuyện ngày nghỉ, ý nghĩa gì ?"
Lý Nham tủm tỉm: "Có ý nghĩa chứ, đặc biệt ý nghĩa. So với loại ngày nghỉ như , thể tìm sự cân bằng mà, ít nhất thấy đời gian nan lắm."
Niên Quân Mân: "... Mấy hôm chơi bóng , luyện chút ?"
Lý Nham tủm tỉm: "Được thôi, lúc hoạt động gân cốt, đỡ về đếm ngày nghỉ."
Niên Quân Mân: "... Nể tình bạn bè bao năm, thể tránh xa một chút ?"
"Không thể."
Niên Quân Mân giật giật khóe miệng: "Cút."
Lý Nham đuổi theo: "Đánh là mắng là yêu, mắng nhiều thêm vài câu ."
Niên Quân Mân: "..."
Đời , việc hối hận nhất chính là giới thiệu yêu cho thằng !
Niên Quân Mân nhớ tới liền thấy tức ngực, trở về phòng ngủ, rầm một cái đóng cửa , lúc mới coi như thanh tịnh.
Bên Ngọc Khê đủ , còn khỏi cửa tiệm thì thấy Hà Giai Lệ ở cửa. Ngọc Khê suýt nữa nhận . Hà Giai Lệ mấy hôm gặp tiều tụy nhiều, quần áo sặc sỡ còn, giày cao gót cũng nữa, trang điểm già nhiều.
Cuộc sống của Hà Giai Lệ dễ chịu gì, đương nhiên cũng thành phần cố ý bán thảm.
Ngọc Khê thu hồi tầm mắt, coi Hà Giai Lệ như khí, trực tiếp lướt qua.
Hà Giai Lệ trong lòng c.h.ử.i thầm. Con ranh , đối với Lôi Tiếu thì lòng đồng cảm, còn đối với bộ dạng t.h.ả.m hại của bà thì coi như thấy. Bà nếu lên tiếng, con ranh c.h.ế.t tiệt nhất định coi như thấy bà . Điều chỉnh cảm xúc: "Tiểu Khê."
Ngọc Khê động đậy lỗ tai, bước chân hề chậm chút nào. Đối với Hà Giai Lệ, cô lười đối mặt.
Hà Giai Lệ thể tin con ranh thật sự lơ . Hy vọng trong lòng vụt tắt, còn định bán t.h.ả.m để giành sự đồng cảm, đ.á.n.h tình , con bé tiền, bà thể sống sung sướng.
Chứ như bây giờ, bà cụ nắm chặt tiền, bà kiếm chút tiền riêng cũng xong. Quen sống cảnh tiền , giờ tiền thật quá khó chịu.
Ngọc Khê về tới cửa hàng, Lôi Âm : "Tớ đang định tìm đây, điện thoại nhà gọi tới."