Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 215: Tranh vẽ
Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:28:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hách Phong thấy tiếng bước chân theo , đầu , chỉ thấy đồ đang chằm chằm mấy bức tranh chữ tường: "Xem hiểu ?"
Ngọc Khê chớp mắt, cô ảo giác, hai bức tranh cô từng gặp , ở ảnh chụp của Giáo sư Hàn. Ngọc Khê cẩn thận quan sát xung quanh, một cái: "Không ạ."
Hách Phong đối với thi họa cũng chút nghiên cứu, vài , chút ngẩn : "Ừ, mô phỏng giống y như thật, cũng là ai mô phỏng nữa."
Tim Ngọc Khê đập thịch một cái, kéo tay sư phụ: "Sư phụ, chúng phía xem !"
Hách Phong luyến tiếc thu hồi ánh mắt: "Được, xem phía ."
Ngọc Khê đợi đến góc khuất, bên cạnh ai mới nhỏ giọng : "Sư phụ, hai bức tranh bên con từng thấy . Trong cổ vật mất trộm hai bức đó."
Hách Phong nghiêm mặt: "Con lầm chứ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Không lầm, con tận mắt thấy ảnh chụp của Giáo sư Hàn, ông Vương cũng từng giảng giải cho con. Vừa con liếc qua vài , đều khớp với những gì ông Vương . Thầy giống như thật, con một phỏng đoán táo bạo, thầy xem, liệu đó là đồ thật ?"
Hách Phong nheo mắt: "Nếu thực sự là đồ thật, kẻ đang lợi dụng đoàn phim để vận chuyển ngoài."
Ngọc Khê sợ hết hồn: "Nếu thật là như thì đây là chuyện lớn. Lần là ai đầu tư phim ạ?"
Hách Phong: "Lần là phim điện ảnh để kỷ niệm, công ty đầu tư ít, đều đặt cược bộ phim . Cũng chắc là công ty đầu tư, thể là công ty đạo cụ, cũng thể là trộn , nhưng dù là loại nào thì đều là vấn đề."
Ngọc Khê: "Đầu tiên xác nhận xem tranh là thật . Con cảm thấy nếu là tranh thật, ở trong góc nhất định canh giữ. Cũng nhất thiết đến gần xem, chỉ cần kiểm chứng là ."
Hách Phong tán thưởng: "Đầu óc con phản ứng cũng nhanh đấy. Việc con đừng cho ai , chúng cũng đừng tin ai cả. Lỡ như thật sự là cả một tập thể chuyện , ở đây chỉ hai thầy trò thì nguy hiểm lắm."
Ngọc Khê gật đầu: "Con ạ."
Hai thầy trò dạo khắp nơi. Bên bắt đầu , mới xây dựng xong, ai quan hệ đều sẽ ghé qua xem.
Ngọc Khê thấy thi họa ở ít nơi, cô chỉ nhớ vài bức, còn đều ấn tượng. Càng xem càng kinh ngạc, đây đều là đồ thật, bọn chúng trắng trợn táo tợn đến mức nào, chẳng lẽ sợ nhận ?
Buổi trưa ăn cơm, trong lòng Ngọc Khê cứ lo lắng. Hách Phong nhanh đến nhà ăn, Ngọc Khê nét mặt sư phụ là thể đoán , phỏng chừng là sự thật.
Hai thầy trò ăn cơm xong liền trở về chỗ nghỉ ngơi. Lần ở nhà khách, vì an , Hách Phong cố ý đặt phòng liền kề.
Bởi vì lén , ông dùng bút giấy: "Những nơi treo thi họa đều mấy , như đang việc nhưng thực chẳng động đậy gì mấy, mỗi tiếp cận thi họa đều sẽ căng thẳng ngẩng đầu lên."
Ngọc Khê : "Vậy bây giờ? Báo công an ạ?"
Sắc mặt Hách Phong càng khó coi: "E là khó, ngoài một chuyến, máy nhắn tin cũng tín hiệu, gọi điện thoại thì e là dây điện thoại cũng cắt . Chúng hành động quá dễ lộ, lỡ như chạy mất, lỡ như chúng gặp nguy hiểm thì ?"
Ngọc Khê hít sâu một : "Lần chuẩn vẹn . Sư phụ, ở đây ít đến, liệu ai phát hiện ?"
Hách Phong lắc đầu: "Hôm nay nếu con từng thấy mấy bức tranh đó, thì ai cũng sẽ liên tưởng đến cổ vật , ngay cả cũng chỉ lướt qua, cảm thán một câu mà thôi."
"Vậy chúng thôi, chờ ngoài tính."
Hách Phong: "Ngốc, con tưởng thể dễ dàng ngoài ? Ta ngoài hỏi thăm, cầu gãy , sửa gấp mấy ngày. Ta đoán những kẻ giữ chúng nhân chứng, thi họa mấy ngày nữa sẽ chở ."
Ngọc Khê phát sầu: "Thật sự thì leo núi ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Sau đó Ngọc Khê tự phủ định: "Một biến mất, những còn sẽ gặp nguy hiểm, lỡ như ch.ó cùng rứt giậu thì ."
Hách Phong gật đầu: "Đây là điều lo lắng. Lần đến ít, ít cũng hai trăm , đều là m.á.u mặt, ảnh hưởng quá ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-215-tranh-ve.html.]
Trong lòng Ngọc Khê cũng nắm chắc, những kẻ tổ chức, trộn đoàn phim, nhất định là nhân lực dồi dào, ai trong tay bọn họ vũ khí nguy hiểm .
Hách Phong thời gian: "Được , về ngủ , chờ ngày mai tính."
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng."
Ngọc Khê trở về phòng, giường mà vẫn cảm thấy an . Tuy rằng sống một đời nhưng đây là đầu tiên cô trải qua nguy hiểm cận kề như .
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu , Ngọc Khê thấy tiếng gà gáy, mở mắt , hốc mắt đều thâm quầng, cô thức trắng cả đêm.
Để che giấu, cô cố ý dặm phấn che , cảm tạ Lôi Tiếu thường xuyên dùng túi của cô đựng đồ trang điểm, nếu cô thật sự tìm thấy đồ để trang điểm.
Buổi sáng ăn cơm, cũng ảo giác , cô cứ cảm thấy trong nhà ăn đông hơn, mỗi đều ở vị trí lối .
Đây là đang giám sát bọn họ. Khi cầu sửa xong, thi họa nhất định sẽ chở .
Ngọc Khê thật sự nghĩ cách nào, chỉ thể theo sư phụ tiếp tục dạo khắp nơi.
Buổi trưa ăn cơm, bàn bên cạnh thảo luận: "Hôm qua thấy mấy bức tranh chữ, hôm nay thấy nữa nhỉ."
" hỏi nhân viên công tác, họ là sợ sờ hỏng nên đều thu , khi nào phim mới lấy ."
"Vậy , đổi là thì cũng thu , cho dù là đồ giả thì cũng quý giá, mang chợ chắc chắn thể lừa ít nước ngoài mua."
Ngọc Khê xong, ngẩng đầu sư phụ, Hách Phong cau mày.
Những nơi nên xem đều xem qua, ít việc bận bắt đầu truy hỏi khi nào mới sửa xong cầu.
Hách Phong lên giấy: "Không còn cách nào khác, chỉ thể theo thôi, những kẻ nhất định sẽ theo dòng thành phố."
Ngọc Khê: "Vâng."
Mấy ngày còn , cảm xúc của đều . Ban tổ chức trấn an từng , ai cũng việc, thời gian vô cùng quý giá.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cầu rốt cuộc cũng sửa xong.
Hách Phong tìm đến Ngọc Khê: "Để theo."
Ngọc Khê: "Để con , con là con gái, sẽ ai chú ý."
Hách Phong lắc đầu: "Bởi vì con là con gái nên , cũng từng luyện võ, chạy thì thành vấn đề, lời, thôi."
Ngọc Khê sư phụ lo lắng cho , c.ắ.n môi, theo lưng sư phụ.
Quả nhiên công nhân đến việc, đeo ba lô hành lý theo cùng . Ngọc Khê để ý đếm thử, khá lắm, ước chừng 30 .
Ngọc Khê dám bứt dây động rừng, đoàn qua cầu. Ai lái xe thì lái xe , ai lái xe thì đợi xe buýt.
Đám công nhân rõ ràng ý chiếm trọn một chiếc xe, đều đang sốt ruột nên đồng ý.
Sợ nhất là xung đột nhất thời nảy sinh, điều sẽ đảo lộn kế hoạch của Ngọc Khê và sư phụ. Hai bên ai chịu nhường ai, đám công nhân nán càng lâu càng nguy hiểm.
Một bên khác, ai cũng sớm trở về việc, hai bên giằng co ai nhường ai.