Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 217: Cảnh trong mơ

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:28:43
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tinh thần Ngọc Khê căng như dây đàn. Khi phía lưng còn dao, cô dùng hết sức bình sinh, húc mạnh gáy về phía , chỉ thấy một tiếng ái ui.

 

Hách Phong ở gần nhất, duỗi tay chộp chặt lấy con dao. Tên tội phạm hận cực độ, rút d.a.o , Hách Phong dùng cả hai tay đỡ, m.á.u tươi chảy ròng ròng.

 

Ngọc Khê lắc lắc đầu, dẫm mạnh lên chân gã đàn ông, chỉ thấy một tiếng rắc. Cơ thể Ngọc Khê nhanh hơn não, nhanh chóng cúi đầu xuống.

 

Ngọc Khê cảm giác gã đàn ông phía buông tay , bùm một tiếng ngã xuống đất. Hách Phong vứt con d.a.o , kéo Ngọc Khê , cho cô đầu : "Không , ."

 

Đầu óc Ngọc Khê trống rỗng, cho dù là sống một đời nhưng đây là đầu tiên tiếp xúc gần với c.h.ế.t, bắp chân cô run lẩy bẩy.

 

Niên Quân Man ôm lấy Ngọc Khê: "Không , , chúng bệnh viện ngay."

 

Hai tay Ngọc Khê ôm chặt cổ Niên Quân Man, cả run bần bật, kinh hách mất m.á.u quá nhiều nên ngất .

 

Lần dọa Niên Quân Man c.h.ế.t khiếp, gọi Lý Nham: "Giúp tìm xe."

 

Lý Nham cũng cuống, bọn họ xe công cộng tới, may mà gọi: "Ở đây."

 

Niên Quân Man bao giờ sợ hãi, nhưng giờ khắc , thực sự sợ hãi, còn sâu sắc hơn Ngọc Khê thương. Lần là sợ hãi nhưng tận mắt chứng kiến nguy hiểm.

 

Lần chính mắt chứng kiến, đặc biệt là , nếu Ngọc Khê phản ứng chậm một chút thì con d.a.o kề lên cổ. Đừng ôm chặt Ngọc Khê, kỳ thật chân mềm nhũn.

 

Hách Phong nén đau đớn ở hai tay: "Cũng vết thương sâu bao nhiêu."

 

Niên Quân Man che miệng vết thương cho Ngọc Khê, vẫn còn thể bình tĩnh : "Cảm, cảm ơn."

 

Hách Phong xuýt xoa một tiếng: "Không gì, là sư phụ của con bé, đưa con bé ngoài thì đưa con bé trở về."

 

Lý Nham với Niên Quân Man: "Cậu đưa bệnh viện, xác nhận hẵng ."

 

Niên Quân Man: "Được."

 

Niên Quân Man bế Ngọc Khê lên xe, Hách Phong cũng thương nên cùng bệnh viện.

 

Tình hình của Ngọc Khê như nghiêm trọng nhưng thực đều là ngoại thương, tổn thương đến nội tạng, chỉ là mất m.á.u quá nhiều, vết thương sâu khâu hơn hai mươi mũi. Xử lý xong vết thương, cô nhanh chóng đưa phòng bệnh.

 

Niên Quân Man nắm tay Ngọc Khê, cảm nhận thở vững vàng của cô, trái tim mới từ từ bình tĩnh . Hắn bao giờ cảm thấy ơn như lúc .

 

Vết thương của Hách Phong cũng xử lý xong, hai tay quấn băng gạc thật dày. Tay thương khá nghiêm trọng khâu mũi, tay trái nhẹ hơn một chút nhưng cả hai tay cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian.

 

Hách Phong bước : "Ta ở đây là , công việc của gấp đúng , chờ xong việc hẵng qua đây."

 

Niên Quân Man dậy: "Ở đây phiền ngài ."

 

Hách Phong vỗ vai Niên Quân Man, ông hiểu: "Cứ yên tâm."

 

Niên Quân Man lưu luyến Ngọc Khê mới xoay khỏi phòng bệnh. Ra khỏi phòng, rảo bước nhanh hơn, sợ sẽ kìm mà ở . Giờ khắc , nội tâm bình tĩnh của dậy sóng.

 

Ngọc Khê Niên Quân Man , cô chỉ an . trong mơ, Ngọc Khê ngủ yên, cô giữa màn sương trắng xóa.

 

Trong màn sương mù mịt chỉ cô, thấy phía , thời gian lâu dần, chỉ còn nỗi sợ hãi.

 

Đột nhiên phía tiếng hét: "Đừng chạy, tao xem mày chạy ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-217-canh-trong-mo.html.]

 

Da đầu Ngọc Khê tê dại, đây là giọng của tên trùm đạo tặc. Cô ba chân bốn cẳng chạy, cứ chạy mãi, tiếng hét vẫn cứ bám theo. Ngọc Khê sực nhớ cả, tỉnh nhưng mãi tỉnh .

 

Càng nghĩ, trong lòng Ngọc Khê càng sợ hãi, xung quanh chẳng gì, vẫn là màn sương trắng xóa.

 

Ngọc Khê nghĩ đến Ngọc Trúc Thiêm, gọi Ngọc Trúc Thiêm . Thấy vật quen thuộc, trong lòng cô bình tĩnh hơn ít, sương mù dần tan .

 

Ngọc Khê ngẩn , ở nhà Hà Giai Lệ? Đang suy nghĩ thì thấy Hà Giai Lệ giày cao gót theo Lôi Quốc Lương, Ngọc Khê cau mày.

 

ngay phòng khách nhưng hai như thấy cô.

 

Sắc mặt Hà Giai Lệ và Lôi Quốc Lương đều . Hà Giai Lệ tức giận vô cùng: "Kế hoạch như phá hỏng, để nó chạy mất, chuyện bây giờ?"

 

Lôi Quốc Lương bực bội: "Nếu Lôi Tiếu thả nó chạy, lúc Lôi Tiếu cũng thành niên, bên mối thích hợp gả nó , cũng thể giải quyết khủng hoảng tài chính."

 

Hà Giai Lệ hận đến ngứa răng: "Ông sớm , sớm thì trở mặt, giờ thì chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ."

 

Ngọc Khê chút hoảng hốt, đây là cô trở về kiếp ?

 

Lôi Quốc Lương: "Không , dưỡng một thời gian là , thời gian bà nuôi cho ."

 

"Được."

 

Hà Giai Lệ chút cam lòng: "Chẳng lẽ cứ thế buông tha cho Ngọc Khê?"

 

Lôi Quốc Lương bực bội dụi tắt điếu thuốc: "Lữ Ngọc Khê ngốc, mắc mưu một là đủ , sẽ . Đừng để nó báo án chúng giam lỏng, lúc đó thì mất nhiều hơn . Thôi, đừng nhắc nữa."

 

Hà Giai Lệ: "Được."

 

Ngọc Khê tưởng rằng thấy những lời cô sẽ kích động, đáng tiếc là . Cảm thán chính mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng giống như cô phỏng đoán, cảm khái tâm cảnh đổi, cô để ý là Lôi Tiếu.

 

Ngọc Khê cảm thấy đang bay, bay đến phòng của Lôi Tiếu. Lôi Tiếu giường, mặt bầm tím, những chỗ lộ chỗ nào lành lặn.

 

Ngọc Khê từng nuôi Lôi Tiếu một thời gian, hai chị em sống cùng , tình cảm ngày càng tăng, còn là vì cảm kích nữa mà diễn biến thành tình thực sự.

 

Thấy Lôi Tiếu thương nông nỗi , Ngọc Khê đỏ hoe mắt, giơ tay chạm nhưng ngón tay xuyên qua cơ thể Lôi Tiếu. Cô Lôi Tiếu chịu đựng đau đớn mà bất cứ chuyện gì.

 

Đột nhiên cảnh tượng đổi, còn Lôi Tiếu thương nữa mà chỉ Lôi Tiếu giường bệnh, đôi mắt c.h.ế.t lặng Hà Giai Lệ chuyện: "Mẹ sinh con , con nên báo đáp. Con còn thì thôi, con dưỡng bệnh cho để kiếm chút danh tiếng, dỗ dành con rể cho khéo, kiếm nhiều tiền về cho gia đình một chút. Nhà máy của cha con ngày càng kém, cả nhà trông cậy con đấy."

 

Lôi Tiếu ngước mắt lên: "Con vẫn luôn một câu hỏi đè nén trong lòng lâu ."

 

Hà Giai Lệ chút mất kiên nhẫn: "Câu hỏi gì?"

 

Đáy mắt Lôi Tiếu sầu thảm: "Mẹ lợi dụng chị Ngọc Khê, chút tình mẫu t.ử nào. Đối với sự sống c.h.ế.t của con cũng mặc kệ hỏi. Trong lòng căn bản những đứa con như chúng con, kể cả đối với Lôi Lạc cũng . Lôi Lạc tù, còn giá trị lợi dụng, rốt cuộc thăm nào. Có thể đến thăm con, chỉ là vì con còn giá trị lợi dụng. Trái tim bằng băng đá ?"

 

Hà Giai Lệ lạnh mặt: "Con cái kiểu gì thế, sinh các con chính là ơn huệ lớn nhất ."

 

Lôi Tiếu nhắm mắt : "Mẹ , con thấy ."

 

Hà Giai Lệ: "Được, , đừng quên lời ."

 

Tim Ngọc Khê thắt , trong đáy mắt Lôi Tiếu chỉ tuyệt vọng, rõ ràng tuổi còn lớn mà cứ như sống hết cả một đời .

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Loading...