Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 222: Thành khẩn sẽ được khoan hồng

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:28:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê mặt nghiêm túc, vỗ tay : "Được chứ, đương nhiên là thể thành . Em sư phụ cô đơn một cũng thấy chạnh lòng. Chị xem nhé, sư phụ tuy chút cứng nhắc nhưng tâm địa , cũng lắng ý kiến khác. Còn bác cả thì , điển hình của một vợ hiền thục, dịu dàng và cảm thông. Hai họ xứng đôi bao!"

 

Chu Linh Linh thở dài: "Chị chỉ lo là sư phụ em còn từng kết hôn nào. Mẹ chị thì qua một đò, còn sinh hai đứa con. Chị thì lo , chị sự nghiệp, chừng mấy năm nữa sẽ lấy chồng, nhưng trong nhà vẫn còn Chu Nghiêu, thằng bé lớn chừng đó, ai mà nuôi con khác chứ."

 

Chu Linh Linh tiếp: "Đương nhiên, chị thể nuôi Chu Nghiêu, đó là cách nhất, nhưng chị chắc chắn chịu . Nếu bà thì chuyện coi như bỏ."

 

Ngọc Khê suy nghĩ một chút : "Em nghĩ thế , chị họ , chúng cần tìm hiểu xem nguyên nhân vì sư phụ em kết hôn . Em chỉ nhớ mang máng ai đó sư phụ khúc mắc trong lòng, chuyện để em hỏi xem ."

 

Chu Linh Linh gật đầu: "Được, chuyện trông cậy em đấy."

 

"Chị cũng đừng trông chờ hết em, chị cũng thăm dò ý tứ của bác cả xem . Đừng để chúng bận rộn khí thế ngất trời, cuối cùng hai bên đều ưng thuận thì hỏng bét, hai gặp mặt sẽ ngại ngùng lắm!"

 

Chu Linh Linh tủm tỉm: "Thì chị chẳng đang bàn bạc với em đây !"

 

Ngọc Khê cũng , đột nhiên nhớ tới cảnh tượng thấy trong mơ, bèn hỏi chị họ: " chị họ, em chị từng rể thành lập tổ nghiên cứu ? Hình như là nghiên cứu về màn hình gì đó."

 

Chu Linh Linh đáp: "Chị chỉ qua một mà em nhớ kỹ thế. , chính là màn hình. Màn hình trong nước đều là nhập khẩu công nghệ nước ngoài, giá cả đắt đỏ đành, còn nắm công nghệ cốt lõi, chi phí quá cao. Trần Trì tự lập tổ nghiên cứu, mời một nhân tài về ."

 

"Vậy thành lập ạ?"

 

Chu Linh Linh lắc đầu: "Sau tính toán thấy vốn liếng tiêu hao quá lớn. Nhà máy của mới sản xuất, đủ năng lực để gánh vác khoản chi tiêu ."

 

Ngọc Khê nghĩ đến những gì chứng kiến, mím môi. Nói cho cùng, nhân tài trong nước thiếu tinh thần chuyên sâu nghiên cứu, cái thiếu vẫn là tiền. Chỉ cần đầu tư lượng tiền lớn, cô tin là nghiên cứu . Đầu óc cô nóng lên, buột miệng: "Sổ sách bên còn ít tiền, thể đầu tư cho rể mà!"

 

Chu Linh Linh ngẩn , sờ trán em họ: "Không sốt mà, sảng thế ? Em , đây là khoản đầu tư thời hạn, ai khi nào mới thành quả, ai cái hạng mục nuốt tiền sẽ ngốn bao nhiêu tiền? Em ném tiền đó, chừng như muối bỏ bể, mất tăm mất tích."

 

Ngọc Khê cũng thấy xúc động, nhưng càng cân nhắc càng thấy khả thi. Chỉ cần một chút đột phá thì sẽ dẫn đầu thị trường. Dẫn đầu đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho năng lực cạnh tranh tuyệt đối. Cô thẳng dậy: "Có thể khoan hãy nghiên cứu phát triển, đừng đặt mục tiêu quá cao, cầu sáng tạo mới mà cầu phá bỏ rào cản kỹ thuật một chút cũng mà. Chị họ, chị nghĩ xem, chỉ cần thành công, đầu tư bao nhiêu tiền cũng sẽ thu , cũng thể vẻ vang cho đất nước chẳng ."

 

"Dừng , em đừng kích động. Em cái dạng giống Trần Trì, cũng với chị y như . đây tiền nhỏ, công ty chúng mới kiếm bao nhiêu chứ? Trừ chi tiêu hàng ngày, đầu tư cho tương lai, giữ một ít tiền mặt xoay vòng, một năm em kịch kim cũng chỉ lấy mấy chục vạn, đương nhiên cũng thể lên đến cả triệu tệ, nhưng đối với một dự án nghiên cứu thì vẫn là quá ít."

 

Đầu óc Ngọc Khê đang nóng hừng hực, nhưng nghĩ , cô thấy quá nhiều sự phồn hoa trong tương lai nên dám tưởng tượng. Đột ngột thủ đô quen thuộc hiện tại, cảm thấy như thế nào cũng đúng.

 

Lần đầu tiên Ngọc Khê cảm thấy tiền của quá ít, ít đến đáng thương. Một đồng tiền cô xẻ tám cũng đủ tiêu. Như chị họ , thật sự chia thì phần cô lấy quá ít.

 

Hơn nữa lấy , chia hoa hồng cho xong, phần cô nhận về tay càng ít hơn.

 

vật xuống, hữu khí vô lực : "Kiếm tiền, nỗ lực kiếm tiền."

 

Chu Linh Linh phì : "Phản ứng của em và Trần Trì giống hệt , cũng thế, lúc nào miệng cũng kêu gào kiếm tiền."

 

Ngọc Khê nghiêng : "Em mới thèm giống rể, vợ bỏ còn đuổi theo ."

 

Chu Linh Linh nghiến răng: "Được lắm, em tinh thần liền sang trêu chọc chị hả."

 

Ngọc Khê ôm thắt lưng: "Ái da, em là bệnh nhân mà."

 

Chu Linh Linh hừ một tiếng: "Đợi đấy cho đến khi em khỏi hẳn."

 

Ngọc Khê liếc đồng hồ: "Chị họ, bác cả vẫn về? Đã mấy giờ , lẽ về chứ."

 

Chu Linh Linh qua: "Chúng chuyện một tiếng rưỡi ?"

 

Ngọc Khê gật đầu: "Vâng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-222-thanh-khan-se-duoc-khoan-hong.html.]

Chu Linh Linh đồng hồ thấy bốn giờ: "Chị chợ xem ."

 

"Được, em cũng ngủ một lát."

 

Lúc Ngọc Khê tỉnh dậy thì trời tối. Cô động đậy, Niên Quân Man vội đỡ dậy: "Tỉnh ? Thấy em ngủ say nên gọi dậy ăn cơm. Đói bụng đúng , để bưng cơm."

 

Ngọc Khê thời gian: "Hơn 8 giờ , em ngủ những bốn tiếng đồng hồ."

 

" , còn ngáy nữa cơ."

 

"Khụ, chuyện ngáy ngủ bỏ qua , ăn cơm cả ?"

 

"Ăn , bưng cơm cho em."

 

Ngọc Khê nhẹ nhàng xuống giường: "Em vệ sinh ."

 

"Để dìu em."

 

Ngọc Khê xua tay: "Không cần, em tự , chỉ cần vận động mạnh thì sẽ động đến vết thương."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Niên Quân Man thấy động tác Ngọc Khê nhanh nhẹn mới bếp.

 

Ngọc Khê rửa tay , thức ăn bày bàn. Cô hít hít mũi: "Đói quá, bác cả nấu ăn ngày càng ngon, thể mở nhà hàng ."

 

Niên Quân Man đưa đũa qua: "Đói thì mau ăn !"

 

Ngọc Khê thật sự đói, trong bụng rỗng tuếch, nhẹ nhàng xuống ăn cơm. Bụng lót cô mới cảm thấy đúng, Niên Quân Man cũng quá im lặng .

 

Quay đầu , Niên Quân Man đang suy nghĩ cái gì.

 

"Anh đang nghĩ gì thế? Sao thẫn thờ ?"

 

Niên Quân Man dựa đầu giường: "Lần trở về, hỏi ông Vương xem tìm con trai , ông lảng sang chuyện khác, giống như chuyện gì giấu . Anh lén hỏi ông nội, ông nội cũng cho . Còn nữa, mới nhớ , lâu em cũng với về chuyện tìm ."

 

Ngọc Khê nghẹn, ho sặc sụa. Niên Quân Man vội dậy vỗ lưng, vuốt n.g.ự.c cho cô xuôi cơm. Đến khi Ngọc Khê hết ho, nheo mắt : "Đồng chí Lữ, em chuyện giấu hả? Thành khẩn khai báo sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị."

 

Ngọc Khê chột : "Em thì gì mà giấu chứ!"

 

Niên Quân Man chỉ ngón tay Ngọc Khê: "Em , mỗi khi em chột , ngón tay sẽ nhịn mà co móc , em tay em xem."

 

Ngọc Khê đột ngột buông tay : "Ai bảo em móc tay chứ."

 

Niên Quân Man nhàn nhạt : "Lừa em đấy, đ.á.n.h khai nhé."

 

Ngọc Khê: "......."

 

Cảm giác tội khiến cô mất ý chí phản kháng khi đối mặt với Niên Quân Man. Bị phát hiện thật sự thể trách cô, trách thì trách hai ông cụ kìa. Cô cứ tưởng hai họ thể gánh bí mật, hóa cũng chột , sơ hở chồng chất.

 

Niên Quân Man chỉ đồ ăn: "Ăn cơm , chúng còn khối thời gian để chuyện, mau ăn kẻo thức ăn nguội mất."

 

Ngọc Khê: "......."

 

Trong lòng cô chuyện, sẽ khó tiêu đấy, thật sự!

 

 

Loading...