Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 244: Phòng làm việc

Cập nhật lúc: 2025-12-16 23:48:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phía vây xem ít, chặn kín cả con đường vốn rộng rãi gì.

 

Chu Linh Linh: "Lúc chị tới vẫn bình thường mà!"

 

Lôi Âm là thích hóng chuyện, ỷ vóc dáng cao, lên chỗ cao cho rõ: "Tiểu Khê, mau đây xem ."

 

Ngọc Khê tiếng la hét bên trong thấy quen tai, cũng chen . Mấy nhân vật chính bên trong đều quen mặt cả: Lý Miêu Miêu, Vương Điềm Điềm. Bên cạnh Vương Điềm Điềm một đàn ông cao to đang , một khác thì đang túm tóc Lý Miêu Miêu.

 

Vương Điềm Điềm mặt sầm : "Cô còn dám dây dưa với Quang Diệu nữa ?"

 

Lý Miêu Miêu đ.á.n.h đến nổi điên, lớp trang điểm mặt nhòe nhoẹt: "Cô và kết hôn, dựa cái gì thể dây dưa? Vương Điềm Điềm, cô còn sớm lắm! cứ tưởng cô và Trịnh Quang Diệu kết hôn là chuyện chắc chắn , đáng tiếc a, Quang Diệu bà già đồng ý, bảo là chờ sinh con tính. Cô cũng đủ đáng thương, m.a.n.g t.h.a.i mà cũng chẳng coi gì, đừng để sinh con xong xôi hỏng bỏng ."

 

Ngọc Khê mà khó hiểu. Từ lời Lý Miêu Miêu , Mẫn Hà thật sự coi trọng đứa bé trong bụng Vương Điềm Điềm, thể là thờ ơ. Đó là cháu nội ruột của bà mà, cho dù Trịnh Quang Diệu con của Trịnh Mậu Nhiên thì cũng là do Mẫn Hà sinh chứ.

 

từ những gì cô thấy và thấy, cứ cảm thấy Mẫn Hà đối với Trịnh Quang Diệu thật sự quan tâm. Nếu là bình thường, con cái hơn ba mươi tuổi đầu thì sớm dạy dỗ.

 

Trịnh Quang Diệu thì ? Quả thực chính là trạng thái thả rông. Trong đầu cô lóe lên một tia sáng.

 

Chu Linh Linh đỡ Ngọc Khê: "Đau, đau quá."

 

Ngọc Khê vội buông tay , suy nghĩ của chính cho kinh hãi. Trịnh Quang Diệu hơn ba mươi tuổi, luôn bạn gái, thế mà con rơi? Chuyện thật kỳ quái, cho dù xử lý thì cũng sơ hở chứ!

 

Trong lòng Ngọc Khê như mèo cào. Chuyện nhà họ Trịnh tuyệt đối chỉ đơn giản là Trịnh Quang Diệu con ruột, nhất định còn nguyên nhân khác.

 

Làm để chứng minh suy nghĩ của cô, thì bắt đầu từ Trịnh Quang Diệu. Chỉ cần giống như cô phỏng đoán thì đây là một âm mưu, một âm mưu lớn, nghĩ thôi thấy đáng sợ.

 

Lôi Âm kéo Ngọc Khê: "Tin lớn đấy, mau xem, mau xem."

 

Vương Điềm Điềm chọc nỗi đau, tự tay. Lý Miêu Miêu cũng dạng , húc đầu bụng Vương Điềm Điềm khiến cô sợ hãi.

 

Lý Miêu Miêu nhanh nhẹn tránh sang một bên, chỉ Vương Điềm Điềm: " tìm cô gây sự, cô ngược tới đ.á.n.h , cô cũng mặt mũi nhỉ. Vương Điềm Điềm, khác cô chứ còn lạ gì, lúc cô đến với Trịnh Quang Diệu căn bản còn là hàng nguyên tem, cô giấu kỹ đến cũng ."

 

Vương Điềm Điềm tức đến lệch cả mũi: "Cô ngậm m.á.u phun ."

 

Lý Miêu Miêu chẳng sợ Vương Điềm Điềm chút nào: " ngậm m.á.u phun , chờ đứa bé sinh khắc . hỏi thăm kỹ , bây giờ thể xét nghiệm DNA. vẫn luôn nhịn cô, sợ cô, chờ đứa bé sinh tính."

 

Ánh mắt Ngọc Khê dừng Lý Miêu Miêu. Lý Miêu Miêu tiến bộ , nhất định là phát hiện điều gì, nếu sẽ khẳng định chắc nịch như , cứ khăng khăng đòi xét nghiệm DNA.

 

Vương Điềm Điềm tức đến run tay: "Xem hôm nay tao xé nát miệng mày ."

 

Lý Miêu Miêu nhạo: "Cô dám đụng một cái nữa xem, cô nhất định sẽ hối hận."

 

Ngọc Khê siết chặt lòng bàn tay, cô khẳng định 80% phỏng đoán của , cô cần bằng chứng.

 

Lôi Âm: "Tiểu Khê, run cái gì thế?"

 

"Kích động."

 

"Hả?"

 

Ngọc Khê nhảy xuống bục: "Đi thôi, Lý Miêu Miêu chạy , xem cũng giải tán kìa."

 

Lôi Âm cũng nhảy xuống theo: "Tớ tưởng Vương Điềm Điềm ghê gớm lắm, hóa vô dụng như , còn Lý Miêu Miêu dọa cho sợ. Đứa bé thật sự của Trịnh Quang Diệu đấy chứ!"

 

Ngọc Khê bóng lưng Lý Miêu Miêu chạy xa. Nếu Lý Miêu Miêu thực sự gì đó mà vẫn luôn nhịn , đợi Vương Điềm Điềm sinh con xong mới , thì trong lòng Lý Miêu Miêu hận Vương Điềm Điềm thấu xương !

 

Chu Linh Linh: "Đừng đoán nữa, chúng cũng mau thôi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-244-phong-lam-viec.html.]

Ngọc Khê: "Đi, thôi."

 

Đường khỏi trường chỉ một, ba thế nào đụng Vương Điềm Điềm. Vương Điềm Điềm thấy Ngọc Khê liền trút giận: "Lữ Ngọc Khê, cuộc sống của cô dễ chịu chứ gì. Công ty nhận đơn đặt hàng, diễn viên bồi dưỡng thì nhận vai diễn, thấy công ty các sớm muộn gì cũng đóng cửa thôi."

 

Ngọc Khê: "Yên tâm , các đóng cửa thì cũng sẽ đóng cửa . còn cảm ơn các đấy, nhờ mà chúng thể tĩnh tâm lập kế hoạch. Để bày tỏ lòng ơn, hy vọng hai cha con cô đừng đuổi đường sớm quá."

 

Vương Điềm Điềm: "Cô..."

 

Ngọc Khê chỉ bụng Vương Điềm Điềm: "Tức giận quá hại đấy, giá trị con cô đều ở miếng thịt cả thôi!"

 

Vương Điềm Điềm tức c.h.ế.t. Từ khi mang thai, việc gì thuận lợi cả. Con tiểu tiện nhân Lý Miêu Miêu càng ngày càng trắng trợn táo tợn, vai diễn mất mà cuộc sống của nó vẫn thoải mái.

 

Trịnh Quang Diệu đối với cô còn kiên nhẫn bằng đối với cha cô . Chờ cô sinh con xong, cô sẽ cho tay.

 

Lôi Âm đầu Vương Điềm Điềm: "Mặt mũi tức đến vặn vẹo cả , m.a.n.g t.h.a.i vốn béo lên ít, giờ càng nổi."

 

"Qua đó thể thấy cuộc sống của cô dễ chịu chút nào."

 

Ba chuyện trở về cửa tiệm. Ngọc Khê lật xem hợp đồng: "Chị họ, chị nhắc bọn họ đăng ký thương hiệu ?"

 

"Rồi, bọn họ còn coi trọng hơn chúng chứ. Còn hàng nhái nghiêm trọng quá nên sẽ sản xuất hết một , chia ."

 

Ngọc Khê gấp hợp đồng : "Như cũng , cũng giảm thiểu tổn thất lợi ích của chúng ."

 

Chu Linh Linh: "Hợp đồng của Hà Duệ cũng ký , theo ý em, tách phòng việc , chiếm 50% cổ phần, tuyển đều do tự lo liệu."

 

"Vất vả cho chị họ ."

 

Chu Linh Linh : "Chị vất vả, gần đây cũng việc gì, khá rảnh rỗi."

 

"Vừa khéo, chúng thời gian kiểm kê hàng tồn kho. Chị họ, chị xem mấy bộ phim truyền hình sắp chiếu, chúng thêm một ít trang phục của nam nữ chính, thuê một mặt tiền cửa hàng chuyên bán những trang phục . Lại chế tác thêm một ít quạt, vật phẩm đặc sắc của nhân vật chính, hoặc là một ít tập tranh ảnh. Chỉ cần phim truyền hình chiếu lên, em tin tưởng cửa hàng nhất định sẽ hot."

 

Chu Linh Linh kích động : "Có thể hot, nhất định thể hot, đầu óc em mà nảy nhanh thế?"

 

Ngọc Khê chột , cái thật sự do đầu óc cô nghĩ . Cô đúng là từng ý tưởng bán quần áo của nhân vật chính, nhưng những thứ khác cô nghĩ tới, là do thấy tương lai, thấy ít đồ trang sức phụ kiện nên mới nghĩ thêm .

 

Lôi Âm cực kỳ phấn khích: "Còn thể thành thú bông nữa, mấy cô bé thích nhất cái đó, còn thể thêu hình nhân vật lên quần áo nữa."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Ngọc Khê: " , ý kiến của Lôi Âm tồi."

 

Chu Linh Linh : "Đều cả, để chị nghĩ xem, những gì thể nghĩ đến đều hết. Cửa hàng mà nổi, chúng thể bỏ cửa hàng cho thuê quần áo , chuyên đồ ăn theo phim (merchandise). Còn bản quyền, ký hợp đồng, lợi nhuận lớn nhất của chị chính là ý thức về bản quyền. Để tránh phiền phức , lấy bản quyền ."

 

Ngọc Khê: "Đều là chỗ từng hợp tác, lấy dễ dàng hơn chút, đừng đồ ăn theo phim, chỉ trang phục thôi."

 

"Chị hiểu ."

 

Lôi Âm thở dài: "Cửa hàng cho thuê quần áo mới hot bao lâu , còn đến một năm rưỡi mà buôn bán như ."

 

Ngọc Khê: "Mọi kiếm nhiều hơn, ăn mặc càng chú trọng hơn, đây là xu thế phát triển. Em cũng về quy hoạch tương lai cho thật ."

 

Chu Linh Linh: "Vậy vất vả cho em ."

 

"Không vất vả."

 

Thứ sáu, ngày công bố kết quả cuộc thi. Ngọc Khê miệng để ý nhưng trong lòng nhớ thương thôi, đây là đầu tiên cô lộ mặt trong ngành. Sáng sớm ngủ dậy kéo Lôi Âm mua cơm hộp và báo.

 

Lôi Âm chạy nhanh, đến : "Tiểu Khê, đoán xem hạng mấy?"

 

 

Loading...