Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 248: Người nhà

Cập nhật lúc: 2025-12-16 23:48:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trợ lý Nhiễm xuống: "Cô Lữ điều gì?"

 

Ngọc Khê cũng vòng vo: "Tập đoàn Hằng Viễn, ?"

 

"Biết chứ, tập đoàn vận tải biển lớn ở thành phố G, cô Lữ cũng ?"

 

Ngọc Khê bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của trợ lý Nhiễm: "Anh gì khác nữa ?"

 

Trợ lý Nhiễm nghi hoặc: " nên thêm điều gì ?"

 

Ngọc Khê xìu xuống. Cô còn tưởng thể moi chút tin tức từ trợ lý Nhiễm, xem hy vọng . Chẳng lẽ Hằng Viễn và nhà họ Trịnh thật sự liên quan? Là cô nghĩ nhiều ?

 

Trợ lý Nhiễm hắng giọng: "Nếu cô Lữ còn câu hỏi nào khác thì xin phép tiếp. Đây là thư ông chủ gửi cho cô."

 

Ngọc Khê nhận lấy lá thư, mân mê lớp sáp niêm phong: "Bí ẩn gớm nhỉ."

 

Trợ lý Nhiễm trong lòng cũng tò mò. Thư là do ông chủ tự tay , ông tận mắt niêm phong . Tuy tò mò nhưng theo ông chủ bao nhiêu năm nay, hiểu rõ nhất đạo lý tò mò hại c.h.ế.t mèo: "Thư đưa đến nơi, xin phép về ."

 

Ngọc Khê: "Làm phiền ."

 

Trợ lý Nhiễm , trong nhà chỉ còn một Ngọc Khê. Cô tò mò c.h.ế.t , rốt cuộc Trịnh Mậu Nhiên gì mà thể qua điện thoại, cứ nhất thiết thư tay.

 

Mở thư , Ngọc Khê rũ rũ tờ giấy thư, cạn lời. Viết dài dằng dặc cả một trang giấy mà chẳng câu nào trọng tâm, về Ngọc Thanh, về kế, cả Ngọc Chi nữa, cuối cùng còn quan tâm đến cô?

 

Ngọc Khê định bỏ xuống thì chợt thấy đúng. Nếu chỉ là hỏi thăm bình thường thì tuyệt đối sẽ niêm phong kỹ càng như thế. Hơn nữa, thư cho kế chẳng hơn , tại cho cô?

 

Ngọc Khê mân mê tờ giấy thư, trong đầu lóe lên một tia sáng. Không là thơ tàng đầu đấy chứ? ghép khớp, cũng chẳng thành câu.

 

Đột nhiên cô nghĩ , thư cho cô thì bắt đầu đoán từ tên cô chứ. Cuối cùng cũng tìm : "Đừng phạm ngu, đời chuyện bánh từ trời rơi xuống ."

 

Ngọc Khê: "........"

 

Thà tìm còn hơn, chuyện thật sự khiến ghét.

 

Đồng thời lá thư cũng tiết lộ hai thông tin. Thứ nhất, Trịnh Mậu Nhiên vẫn luôn để mắt đến cô, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn một chút, ít nhất bia ngắm cũng an .

 

Thứ hai, điều mới thú vị, Trịnh Mậu Nhiên nghĩa là đang tính kế cô?

 

Vậy là Trịnh Mậu Nhiên thật sự phát hiện điều gì ? Sau đó cô tự thấy ngốc, loại ông trùm như Trịnh Mậu Nhiên mà đến thế cũng phát hiện thì đúng là ngu ngốc thật sự.

 

Ngọc Khê rằng, Trịnh Mậu Nhiên phát hiện là vì vẫn luôn để mắt đến cô, từ những điều bất thường xung quanh cô mà manh mối.

 

rằng, cô đổi vận mệnh, đổi cuộc đời của nhiều .

 

Ngọc Khê cầm lá thư bếp đốt , lúc chính cô cũng nhịn . Sao cứ cảm giác như phim trinh thám hack não, còn bí mật chắp đầu nữa chứ.

 

cô cũng cẩn thận hơn. Hiện tại chứng thực, suy đoán của cô sai, cô vẫn luôn trong bẫy rập. Trong lòng cô càng thêm lo lắng cho Ngọc Thanh.

 

Thằng nhóc Ngọc Thanh lâu về nhà . Một sinh viên năm nhất, nghiên cứu sinh tiến sĩ đề tài mà bận rộn đến mức lâu về.

 

Nghĩ , Ngọc Khê yên ở cửa tiệm nữa, bèn tìm chị họ: "Em xem Ngọc Thanh thế nào, thằng nhóc lâu lắm về ."

 

"Được, em ."

 

Ngọc Khê xách túi, quàng khăn, trạm xe buýt. Bầu trời đen kịt, những bông tuyết bắt đầu rơi. Trận tuyết đầu mùa năm nay đến muộn.

 

lớn hơn năm ngoái nhiều. Năm ngoái tuyết đầu mùa chỉ lất phất, năm nay Ngọc Khê lên xe mới vài phút mà tuyết rơi dày đặc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-248-nguoi-nha.html.]

So với tuyết, Ngọc Khê thích mưa hơn. Mưa âm thanh, lẳng lặng lắng sẽ cảm giác thanh thản, như thể gột rửa tâm hồn, đặc biệt là trong những đêm tĩnh lặng, thể suy nghĩ thông suốt nhiều chuyện.

 

Do tuyết rơi nên xe buýt vốn chậm nay càng chậm hơn. Chờ Ngọc Khê chuyển mấy chuyến xe đến Đại học Thủ đô thì trời cũng sắp trưa.

 

Ngọc Khê chẳng còn tâm trạng ngắm tuyết, đôi mắt chằm chằm cổng trường.

 

Cô gái bên cạnh Ngọc Thanh, cô nhớ rõ, trí nhớ của cô . Lúc nhập học, cô gái theo bên cạnh Tiền Trung Á.

 

Cô càng thêm cảnh giác. Nếu là cô gái khác thì cô sẽ nghĩ nhiều, nhưng cô gái thì .

 

Điều càng cô khẳng định, chuyện là nhắm tất cả trong nhà cô.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Kiếp , Ngọc Thanh bỏ học. Kiếp Đại học Thủ đô mà vẫn tính kế.

 

Đặc biệt là mặt Ngọc Thanh đỏ bừng, vành tai cũng đỏ ửng. Em trai thì hiểu nhất, thằng nhóc ngoài mặt lạnh lùng nhưng thực chất là đang hổ.

 

Ngọc Thanh cảm tình với cô gái mặt, đây là kết quả tồi tệ nhất.

 

Ngọc Khê đang suy nghĩ thì đến mặt Ngọc Thanh, dọa giật : "Chị, chị tới đây?"

 

Biểu cảm của Ngọc Khê kiểm soát khá , còn thể mỉm : "Đã lâu em về, chị lo lắng nên qua xem thế nào."

 

Ngọc Thanh lén thở phào nhẹ nhõm: "Sắp thi cuối kỳ nên bận, cuối tuần em sẽ về."

 

"Ừ, cô bé trông quen quen? Hình như chị gặp ở thì ?"

 

Cô gái mặc áo khoác màu trắng, quàng khăn len màu hồng, tóc xõa dài, đôi mắt to tròn, trông đáng yêu. Cô bé lén Ngọc Thanh một cái mới tự giới thiệu: "Em chào chị, em là Từ Vi. Lúc khai giảng chúng gặp , giám đốc Tiền đưa em đến nhập học ạ. Rất vui gặp chị."

 

Ngọc Khê giả vờ ngạc nhiên: "Hai đứa học cùng khoa ?"

 

Ngọc Thanh giải thích: "Không , Từ Vi ở trong Hội sinh viên, bọn em mới quen thôi."

 

Ngọc Khê "ồ" một tiếng: "Hai đứa định ăn cơm ?"

 

Mặt Ngọc Thanh càng đỏ hơn. Từ Vi cúi đầu, nhanh ngẩng lên: "Bọn em chỉ bàn chút chuyện về buổi biểu diễn văn nghệ chào mừng năm mới thôi ạ. Vậy em xin phép về ."

 

Ngọc Thanh há miệng định gì đó, nhưng chị gái ở đây, cuối cùng chỉ đành Từ Vi vẫy tay chào bỏ .

 

Trong lòng Ngọc Khê chùng xuống. Đây chỉ là cảm tình đơn thuần. Từ Vi xây dựng hình tượng thiện đáng yêu thế , quá khó để đề phòng. Cô kéo áo Ngọc Thanh: "Đi thôi, chị mời em ăn cơm. Chị mới em còn cả Hội sinh viên đấy, chị cứ tưởng tính cách em sẽ cán bộ ."

 

Ngọc Thanh thu hồi ánh mắt: "Em cũng mới gần đây thôi. Hội sinh viên tuyển , em mơ mơ màng màng thế nào . Lần phân công phụ trách buổi biểu diễn văn nghệ chào mừng năm mới. Chị, Học viện Điện ảnh của các chị tổ chức văn nghệ chào mừng năm mới ?"

 

"Đương nhiên là , năm nào chẳng . Sao thế, học hỏi chút kinh nghiệm ?"

 

Ngọc Thanh gật đầu lia lịa: "Vâng ạ."

 

Ngọc Khê: "Không chị đả kích em , nhưng trường em học theo trường chị . Trường chị khoa Biểu diễn và khoa Múa, tùy tiện chọn một cũng thể dựng một tiết mục, kể ai cũng sở trường riêng. Trường em thật sự học theo . Hay là thế , về nhà chị cho lớp em một vở kịch ngắn nhé?"

 

Ngọc Thanh toét miệng: "Cảm ơn chị."

 

"Chị em ruột cảm ơn cái gì, ăn cơm ."

 

Vì trời đổ tuyết nên Ngọc Khê ăn lẩu, cố ý tìm một quán lẩu. Chờ nước dùng sôi, Ngọc Khê khuấy bát nước chấm tương vừng, hỏi: "Ở đây chỉ hai chị em , thật lòng ?"

 

Ngọc Thanh căng thẳng, lắp bắp: "Nói... cái gì ạ?"

 

Ngọc Khê: "Em cũng thành niên , sắp thêm một tuổi nữa. Trước học cấp ba thì thôi, em cũng dám yêu sớm. Còn bây giờ thì ? Lên đại học , thích cô gái nào ? Ví dụ như cô bé ?"

 

 

Loading...