Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 253: Tuyết lớn

Cập nhật lúc: 2025-12-17 03:06:26
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe màu đen, biển quen thuộc, thật bội phục chính , thể từ vài con lẻ tẻ mà nhớ chiếc xe.

 

Ngọc Thanh xuống lầu: "Chị, chúng thôi!"

 

Lý Hâm sán : "Chị, tuyết lớn thế , đợi lát nữa hẵng !"

 

Ngọc Khê Ngọc Thanh, chớp mắt, cô thêm em trai từ bao giờ thế?

 

Ngọc Thanh đen mặt. Trong nhà nhiều em gái, bên ngoài còn kẻ mặt dày mày dạn nhận em trai: "Cậu về !"

 

Lý Hâm còn gì đó thì cửa xe bên ngoài mở , trợ lý Nhiễm đóng cửa xe , đẩy cửa : "Chuyện của Ngọc Thanh chúng , xe đặc biệt tới đón hai vị."

 

Ngọc Thanh chị gái. Ngọc Khê: "Đi thôi!"

 

Cô cũng chuyện với Trịnh Mậu Nhiên, cô cần lưng là ai. Cái kiểu sống dựa đoán già đoán non , cô chịu đủ .

 

Ngọc Khê lên xe , Ngọc Thanh theo .

 

Lý Hâm trợn tròn mắt, huých Cảnh Hào: "Tớ nhớ đều Ngọc Thanh từ nông thôn lên, Ngọc Thanh cũng tự giới thiệu như mà, thế ?"

 

Cảnh Hào: "Không nên hỏi thì đừng hỏi. Được , thôi, đến giờ ăn trưa , nhà ăn nhanh lên, lát nữa tuyết lớn hơn đấy."

 

Lý Hâm: "Ờ."

 

Xe chạy khỏi trường, Ngọc Khê trợ lý Nhiễm: "Hôm nay thì các cũng sẽ mặt giải quyết đúng ."

 

Trợ lý Nhiễm: "Chúng cũng mới thôi."

 

Ngọc Khê ừ một tiếng. Trợ lý Nhiễm cần thiết dối, xem Trịnh Mậu Nhiên đúng là mới thật.

 

Xe chạy chậm rãi đường cái, tuyết rơi thật sự lớn. Ngọc Khê chỉ thể cảnh sắc bên ngoài qua ô cửa kính tuyết phủ kín. Trên đường cái ít qua , chỉ lác đác vài chiếc xe và mấy chiếc xe buýt, một màu trắng xóa.

 

Xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới đến chỗ ở của Trịnh Mậu Nhiên. Ngọc Khê xuống xe, chớp mắt, đầu tiên cô đến bên , biệt thự trong truyền thuyết đây ?

 

Trợ lý Nhiễm : "Mời bên trong."

 

Ngọc Khê và Ngọc Thanh theo trợ lý Nhiễm huyền quan, phủi tuyết . Người giúp việc bên trong chuẩn sẵn dép lê, nóng phả mặt xua tan cái lạnh giá.

 

Trịnh Mậu Nhiên đang đắp chăn mỏng, ghế sofa xem báo. Nghe thấy tiếng động, ánh mắt ông dừng nhiều hơn Ngọc Thanh, đó thu hồi ánh mắt: "Đến ."

 

Ngọc Khê cởi áo khoác lông vũ, đ.á.n.h giá phòng khách. Đây là ngôi nhà nhất cô từng thấy. Cô xuống chiếc ghế sofa đơn, giữ cách, chờ Ngọc Thanh xuống.

 

Ngọc Khê mới : "Ông chủ nhân của Tập đoàn Hằng Viễn là ai !"

 

Trịnh Mậu Nhiên đặt tờ báo xuống: "Không tồi, đoán ít."

 

Ngọc Khê chỉ Ngọc Thanh: "Vậy ông cũng tại tính kế chị em ? mắc mưu, ngược sang tính kế Ngọc Thanh?"

 

Trịnh Mậu Nhiên Ngọc Thanh: "Cháu chị , những chuyện xảy đều ."

 

Ngọc Khê: "....... Thật cần ông khen, chúng cũng là trong cuộc mà, quyền chứ. Chúng thể cứ như kẻ ngốc chờ tính kế, ngày nào cũng nơm nớp đề phòng !"

 

Trịnh Mậu Nhiên ngước mắt lên, ông coi như quen với sự bất kính của con bé , tính tình giống hệt Trịnh Cầm: "Nói thì cảm ơn cháu."

 

Ngọc Khê nghi ngờ lỗ tai nhầm: "Cảm ơn?"

 

Trịnh Mậu Nhiên: " , cháu phát hiện căn hầm, đồ đạc biến mất, mới trở về, mới những chuyện . Lần cũng là lấy cháu bia ngắm, phát hiện Hằng Viễn, giúp sờ đuôi cáo."

 

Ngọc Khê: "...... Sao cảm thấy giống như mồi câu, chuyên dùng để câu cá thế nhỉ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-253-tuyet-lon.html.]

 

"Nếu cháu so sánh như cũng thích hợp."

 

Ngọc Khê: "........"

 

Ánh mắt Trịnh Mậu Nhiên dừng cô nhóc, kìm nghĩ, Trịnh Cầm ở tuổi cũng dáng vẻ thế ? Chung quy là bỏ lỡ, phạm sai lầm , cứ bù đắp là thể vãn hồi.

 

Ngọc Khê truy hỏi: "Cho nên, ông là ai giở trò?"

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Cũng coi như , nhưng bắt . Bao nhiêu năm nay , giảo hoạt lắm. Lần cháu gặp Từ Hối Hướng, đối phương nhất định dám động thủ nữa, nhất thời nửa khắc khó tìm thêm manh mối."

 

Ngọc Khê: "Trách ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên gió tuyết ngoài cửa sổ: "Không trách trách. Ta sờ đến cái đuôi thì đối phương cũng phát hiện. Không chuyện hôm nay thì chúng cũng sẽ ẩn nấp thôi. mà, hôm nay cháu xúc động quá, trong lòng cháu suy đoán thì nên nhẫn nhịn."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Ngọc Khê nữa: "Ông già , ông quên , chỉ là một tiểu nhân vật, nhiều tinh lực để đề phòng ai cả. giống ông, tiền, địa vị, ơn hãy đặt vị trí của khác mà suy nghĩ."

 

Khóe miệng Trịnh Mậu Nhiên trễ xuống. Có ý dạy bảo mắng , tức một cái là con bé đúng. Ông dậy: "Ăn cơm."

 

Ngọc Khê cạn lời, thật hỉ nộ vô thường. Cô kéo Ngọc Thanh: "Chúng cũng về đây."

 

những gì cần đều , yên tâm nhất là Trịnh Mậu Nhiên để mắt tới, đối phương sẽ dễ dàng dám tính kế các cô nữa.

 

Trịnh Mậu Nhiên lạnh: "Bên ngoài gió to tuyết lớn, chỗ cách trạm xe buýt xa lắm đấy, các cháu định bộ về ?"

 

Ngọc Khê cửa sổ sát đất, bên ngoài gió tuyết mịt mù, từ lúc nào chuyển thành tuyết rơi như lông ngỗng, cho dù xe đưa cũng lái .

 

Trịnh Mậu Nhiên hai chị em đang ngẩn , khóe miệng đang trễ xuống nhịn nhếch lên, nhanh hạ xuống: "Ta thấy trận bão tuyết nhất thời nửa khắc dừng , ngày mai thể thông xe là may ."

 

Ngọc Khê xem TV, xem dự báo thời tiết, cô tin Trịnh Mậu Nhiên xem: "Ông từ sớm ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên chỉ điện thoại: "Có thể gọi điện về nhà, kẻo lát nữa gió thổi đứt dây điện thoại thì đến cái tin nhắn cũng truyền ngoài ."

 

Ngọc Khê trừng mắt. Cô đúng là kiên cường bộ đến trạm xe buýt, nhưng nhỡ trạm xe buýt xe thì ? Đây là chỗ nào chứ? lầm nghiêm trọng .

 

Ngọc Thanh kéo tay chị gái: "Gọi điện cho bác cả chị, Lôi Tiếu về thế nào , bác cả lo lắng."

 

Ngọc Khê nín thở đến bên điện thoại, bấm : "Bác cả, bọn con về, đang ở chỗ Trịnh Mậu Nhiên, ạ, , Ngọc Thanh cũng , thông xe bọn con sẽ về."

 

Bác cả Lữ rốt cuộc cũng yên tâm, gọi Hách Phong đang định ngoài : "Không , tuyết ngừng chúng nó sẽ về, ông cần tìm nữa , trời tuyết lớn thế ."

 

Ngọc Khê thêm vài câu nữa bác cả Lữ mới cúp máy.

 

Trịnh Mậu Nhiên bàn ăn, giúp việc đang bưng thức ăn lên. Ngọc Khê và Ngọc Thanh ăn trưa, bụng đói meo .

 

Khóe miệng Trịnh Mậu Nhiên nhếch lên: "Lại đây ăn cơm , yên tâm độc , ăn no mới sức mà đối đầu với chứ."

 

Ngọc Khê kéo Ngọc Thanh dậy, tính kế , ăn thì với bản . Ngồi xuống bên bàn ăn, một bàn đầy thức ăn.

 

Thức ăn bàn đa phần là món Ngọc Thanh thích, hiếm hoi món cá hầm ớt cô thích, còn mấy món rau xanh thanh đạm vô cùng.

 

Ngọc Khê Trịnh Mậu Nhiên. Người lúc với thì hận thể bóp c.h.ế.t, lúc với thì thể nhớ kỹ sở thích của . Kéo theo đó, cô cũng một món ăn, tuy rằng chỉ một món. Thôi , ai bảo cô là đứa cháu ngoại hờ cùng huyết thống chứ.

 

Ngọc Khê gặm miếng sườn: "Có ông tính kế từ , chắc chắn chúng sẽ tuyết giữ chân ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên cau mày, ông thích chuyện bàn ăn, yên tĩnh quen .

 

Ngọc Khê phát hiện , đáy mắt lấp lánh: " khá tò mò, năm đó rốt cuộc xảy chuyện gì mà ông thích ? Cũng thích bà ngoại , là lời đồn con gái ông là thật? Mắt ông vấn đề, lớn lên giống ông như thế, như một khuôn đúc , chắc chắn hiểu lầm . Vậy thì tại ? Bà ngoại mất, ông cũng thèm lấy một ?"

 

 

Loading...