Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 261: Giọt nước mắt cuối cùng
Cập nhật lúc: 2025-12-17 03:06:34
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê bội phục thôi, kế khóa cửa quả nhiên sự tiên liệu .
Hà Giai Lệ gõ cửa nửa ngày, trong nhà Ngọc Khê một ai mở cửa, ngược bên ngoài thu hút ít xem náo nhiệt.
Đặc biệt là Cường toan tiên (biệt danh của một hàng xóm ghen ăn tức ở), vươn cổ gào lên: "Người trong nhà c.h.ế.t hết , đừng gõ nữa, ồn c.h.ế.t ."
Ngọc Khê khỏi phòng. Bà nội Lữ xắn tay áo, lúc con rể tương lai ở đây cũng kìm cơn giận: "Không dứt , xem dạy dỗ đồ hổ thế nào."
Trịnh Cầm và Lữ Mãn đuổi theo, bác cả Lữ cũng ngoài. Chu Linh Linh cô em họ nhúc nhích: "Em giúp ?"
Ngọc Khê: "Chị tin giá trị vũ lực của bà nội, cho dù bà nội thì giá trị vũ lực của em cũng đủ dùng. Em việc quan trọng ."
Nói xong cô điện thoại, nhanh chóng bấm nhà mợ Hai. Đợi một lúc điện thoại mới , thấy tiếng, Ngọc Khê nhếch khóe miệng, : "Bà cụ Hà, con gái bà tìm thấy , tiêu hết tiền bán nhà, sống sung sướng lắm, địa chỉ xxx, mau đến tìm !"
Ngọc Khê xong liền cúp điện thoại, với Chu Linh Linh: "Thật , chờ nhà họ Hà đến mang , vĩnh viễn trừ hậu họa."
Ông nội Lữ sửng sốt: "Người nhà họ Hà Hà Giai Lệ đến đây ?"
"Không ạ, Hà Giai Lệ trộm bán nhà, trốn đấy ạ."
Ông nội Lữ vỗ đùi: "Sớm thế gọi điện từ lâu , chúng cứ tưởng nhà họ Hà ủng hộ nó chứ! Mấy ngày nay loạn, ngày lành mới bắt đầu gà bay ch.ó sủa."
Ngọc Khê: "Chờ nhà họ Hà đến, Hà Giai Lệ chịu khổ ."
Hà Giai Lệ ích kỷ, kế thừa từ bà cụ Hà, nhưng bà cụ Hà thông minh hơn Hà Giai Lệ, xem xét thời thế. Lần Hà Giai Lệ chọc ống phổi của bà cụ Hà, bà cụ nhất định sẽ tha cho Hà Giai Lệ.
Ngọc Khê sân, trận chiến kết thúc, áp đảo. Lần chỉ Hà Giai Lệ đ.á.n.h mà Cường toan tiên cũng may mắn thoát khỏi, đ.á.n.h tơi bời.
Lửa giận của Trịnh Cầm trút , chỉ Cường toan tiên: "Tao cho mày xen , gặp mày nào đ.á.n.h đó."
Bà nội Lữ sầm mặt: "Hà Giai Lệ, mau cút ."
Hà Giai Lệ mặt mày tái mét, bò dậy: "Mẹ, con , cho con cơ hội sửa sai ."
Lời chọc tức bà nội Lữ c.h.ế.t khiếp: " chỉ một con dâu, cô là cọng hành nào, đừng giở trò với . Mất trí nhớ á, mất trí nhớ cái rắm, cút."
Ngọc Khê bắt trọng điểm, choáng váng: Mất trí nhớ?
Bà nội Lữ sức chiến đấu mạnh, xem náo nhiệt sớm chạy mất. Hà Giai Lệ c.ắ.n răng, cuối cùng cũng bỏ .
Bà nội Lữ đ.á.n.h một trận xong thoải mái hơn nhiều, với bác cả Lữ: "Thời gian còn sớm nữa, về thôi."
Bác cả Lữ: "Vâng."
Ngọc Khê xách quà mua cho ông bà nội, đưa hai ông bà về. Nhà ông bà xây mới nhưng giống nhà cô mở rộng thêm, bố cục đổi.
Ngọc Khê chuyện với bà nội một lúc cùng về nhà, Chu Linh Linh đợi tối mới qua.
Trên đường về, chỉ hai con, Ngọc Khê hỏi: "Mẹ, Hà Giai Lệ mất trí nhớ ạ?"
Trịnh Cầm phỉ một tiếng: "Ai giả vờ . Bà đến đây một thời gian , cứ quấn lấy bố con. Bố con rõ ràng , một chút liêm sỉ cũng , còn đến mặt châm ngòi, đ.á.n.h cho mấy trận. Có một bà nội con thấy, bà nội con đ.á.n.h bà , hôm bệnh viện, trở về thì quên nhiều chuyện, chỉ nhớ chuyện mới kết hôn với bố con, chạy đến nhà loạn một trận."
Trịnh Cầm cứ nhớ tới Hà Giai Lệ giở trò là tức điên lên.
Ngọc Khê há hốc mồm: "Còn thể thao tác như ?"
Trịnh Cầm: "Sau càng thú vị hơn, ăn vạ trong thôn nữa, còn thuê nhà trong thôn ở. Cường toan tiên ở bên cạnh càng là chổi, việc gì cũng kiếm chuyện khó chịu. Đừng nữa, mấy ngày nay sống gọi là đặc sắc vô cùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-261-giot-nuoc-mat-cuoi-cung.html.]
Ngọc Khê mà thấy mệt tim: "Nhịn thêm hai ngày nữa thôi, nhà họ Hà sẽ đến mang bà về."
Trịnh Cầm xong trong lòng vui vẻ, nhịn nghi ngờ : "Con xem Hà Giai Lệ mất trí nhớ thật ?"
Ngọc Khê: "Đâu dễ mất trí nhớ như , nếu thực sự va đầu một cái là mất trí nhớ thì mất trí nhớ đầy đường . Bà chính là tẩy trắng cho bản một chút, thể dễ bề trò hơn. Chờ nhà họ Hà đến là ngay."
"Mẹ bảo mà, nhất định là bà giở trò."
Ngọc Khê : " , con và Ngọc Thanh gặp Trịnh Mậu Nhiên......."
Ngọc Khê kể hết những thông tin từ Trịnh Mậu Nhiên cho kế, luôn để ý biểu cảm của : "Mẹ, chứ!"
Trịnh Cầm đặc biệt bình tĩnh: "Con thì cũng đoán , chỉ là nghĩ nhiều đến thế. Trịnh Mậu Nhiên vẽ tranh của ?"
Ngọc Khê gật đầu, miêu tả bức tranh: "Bức tranh sống động, nhất định là trong lòng thì mới thể vẽ , mới thể nhớ rõ như ."
Trịnh Cầm hồi tưởng dáng vẻ của : "Mẹ từng thấy của mặc sườn xám, nghĩ nhất định . Trong ấn tượng của , mặc quần áo vải thô cũng ."
"Mẹ, ảnh chụp ?"
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trịnh Cầm lắc đầu: "Không , năm đó cái gì cần đốt đều đốt hết . Đặc biệt là , tình cảm của và Trịnh Mậu Nhiên tan vỡ, từng oán hận, từng chờ đợi, thương tâm quá mức, cái gì cần đốt đều đốt sạch."
Ngọc Khê rõ tâm tư của , vẫn cẩn thận hỏi: "Mẹ, là tính kế, Trịnh Mậu Nhiên cũng là hại, tha thứ cho ông ?"
Trong mắt Trịnh Cầm lạnh băng: "Sẽ , cả đời đều . Tính kế lớn đến thì sai vẫn là sai. Mẹ thể so đo ông đối xử với thế nào, nhưng vĩnh viễn quên dáng vẻ chờ đợi của lúc lâm chung. Đôi mắt bà vẫn luôn cửa, trong mắt đều là sự chờ mong, nhưng ông từng xuất hiện. Đến lúc cuối cùng, giơ tay chỉ cửa, nhưng chẳng gì cả, chảy giọt nước mắt cuối cùng nhắm mắt xuôi tay."
Ngọc Khê mà đỏ hoe mắt. Sự chờ đợi lớn đến mức nào, đến c.h.ế.t vẫn còn hy vọng, nhưng đến khắc cuối cùng vẫn đợi , mang theo sự tiếc nuối mà .
Trịnh Cầm quệt khóe mắt: "Mẹ hận ông . Cho dù ông xuất hiện một , đều thể suy xét tha thứ cho ông , nhưng , ông hãy c.h.ế.t cái tâm đó . Mẹ cảm ơn ông trời mắt, để ông sống trong sự hối hận, đây mới là sự trừng phạt lớn nhất."
"Mẹ, cũng đừng đau lòng quá, bà ngoại cũng thấy đau lòng ."
Trịnh Cầm: "Mẹ đau lòng, vui vẻ. Trịnh Mậu Nhiên sống càng , trong lòng càng vui. chân tướng, cũng sẽ buông tha cho Mẫn Hà và kẻ bà . Mẹ năng lực, còn lợi dụng Trịnh Mậu Nhiên mới . Mẹ xem bọn Mẫn Hà tự thực hậu quả . Ngày mai đưa các con đốt vàng mã cho bà ngoại, kể cho bà ."
Ngọc Khê: "Vâng."
Về đến nhà, Ngọc Khê tàu hỏa chút mệt, chuyện với bố một lúc kéo Lôi Tiếu ngủ bù.
Lúc tỉnh dậy là 3 giờ chiều. Ngọc Khê vươn vai: "Em vẫn luôn nhắc đến biển , chị đưa em xem biển."
Lôi Tiếu thấy, bò khỏi chăn, nhanh nhẹn quần áo, mặc chỉnh tề với tốc độ nhanh nhất: "Chị, thôi!"
Ngọc Khê : "Cũng chờ chị mặc xong quần áo chứ, gió biển lạnh lắm, em nhớ đội mũ quàng khăn ."
Lôi Tiếu "" một tiếng, tìm mũ và khăn quàng.
Ngọc Khê và Lôi Tiếu , Ngọc Thanh và Ngọc Chi đang xem tivi, bờ biển, hai cũng đòi theo.
Bốn cùng bờ biển. Lôi Tiếu là phấn khích nhất, thấy nước biển liền chạy nhanh tới, miệng hét lên: "Cuối cùng em cũng thấy biển ."
Ngọc Khê biển rộng mênh mông, tâm trạng cũng hơn nhiều.
Ngọc Khê Ngọc Chi đang kéo tay : "Sao thế?"
Ngọc Chi chỉ về phía : "Chị, chị đằng kìa, ? Hướng đó là hang động bí mật !"