Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 263: Cặp vợ chồng già
Cập nhật lúc: 2025-12-17 03:06:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Cầm chạy theo con đường mòn lên núi, Lữ Mãn đuổi sát phía . Ngọc Khê và Ngọc Thanh cũng vội vàng đuổi theo. Ba chị em chạy bố , trong lòng lo lắng yên, trượt chân mấy mới lên đến nơi.
Ngọc Khê thấy bố đang đó, ngôi mộ vẫn còn nguyên vẹn, dấu vết động chạm, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Cầm cẩn thận kiểm tra một vòng, kiệt sức xuống bia mộ, ánh mắt dấu vết mới tế lễ bia, khuôn mặt căng thẳng.
Ngọc Khê định bước tới, Lữ Mãn ấn vai con gái, khẽ lắc đầu.
Ngọc Khê tiến lên nữa, đống tro tàn bia mộ, mới đốt bao lâu. Người thể đến tế lễ, ngoài kế chỉ Trịnh Mậu Nhiên, những khác tuyệt đối sẽ .
Trịnh Cầm một lúc, vỗ m.ô.n.g dậy, một lời lấy vàng mã và vàng thoi .
Lữ Mãn cầm đồ cúng từ tay con trai, xổm xuống bày biện.
Mộ phần năm nào cũng tu sửa, mùa thu năm nay mới tu sửa xong nên cần .
Trịnh Cầm quỳ xuống hóa vàng mã mới mở miệng chuyện, kể những gì từ Ngọc Khê, càng giọng mũi càng nặng: "Hắn đến thăm , hối hận , nhưng muộn. Mẹ sẽ tha thứ cho đúng ? Con cũng sẽ tha thứ cho ."
Trịnh Cầm , gió lạnh thổi mặt nhưng một chút cũng cảm thấy lạnh. Bà : "Nói chuyện gì vui vẻ , cuộc sống trong nhà ngày càng lên, con cũng , sẽ càng hơn. Mẹ, thể yên tâm ."
Lữ Mãn đầu hiệu cho mấy chị em Ngọc Khê. Ngọc Khê và các em quỳ xuống dập đầu.
Trịnh Cầm chuyện thêm một lúc nữa mới dậy, chân tê rần, Ngọc Khê vội đỡ lấy.
Cả nhà năm đợi cho đến khi lửa tắt hẳn, còn chút tàn lửa nào, đợi thêm một lúc xác nhận sẽ cháy mới rời .
Trên đường về, Trịnh Cầm trong lòng tâm sự, suốt dọc đường lời nào. Về đến nhà, bà chui phòng ngủ chịu .
Lữ Mãn trong sân hút thuốc, thấy tiếng bước chân, là con gái, ông dụi tắt điếu thuốc: "Mẹ con , trong lòng khó chịu. Bà một lòng mong đợi Trịnh Mậu Nhiên thể đến thăm, nhưng khi thành hiện thực thì quá muộn, còn tra chân tướng nên bà mới khó chịu trong lòng."
Ngọc Khê kéo ghế xuống: "Nhìn dấu vết đốt vàng mã thì Trịnh Mậu Nhiên về lâu. Ông ở thủ đô thì chắc chắn ở thành phố."
Lữ Mãn gật đầu: "Ừ."
Ngọc Khê: "Bố, con vẫn luôn hỏi bố, bố thấy Hà Giai Lệ thế nào?"
Lữ Mãn đột ngột đầu , xác nhận vợ đang ở trong phòng ngủ , nhẹ nhàng thở : "Nói nhỏ thôi, con nhạy cảm lắm, thời gian thấy tên Hà Giai Lệ là bà nổ tung đấy."
Ngọc Khê bố chọc : "Bố yên tâm , thấy ."
Lữ Mãn thở dài thườn thượt: "Đừng nhắc đến Hà Giai Lệ, mệt tâm lắm. Lúc thì coi như cắt đứt, bố đối với cô thật cái gì, gặp chỉ còn sự xa lạ. Vốn dĩ nên hận, nhưng cũng hận, hiện tại chỉ thấy phiền phức, chỉ mong cô mau , đừng quấy rầy cuộc sống của chúng nữa."
Ngọc Khê ngẩng đầu: "Con cũng thế, đối với bà bình thản vô cùng, xa lạ lắm!"
Bàn tay to của Lữ Mãn xoa đầu con gái, điều duy nhất Hà Giai Lệ đúng là sinh Tiểu Khê: "Được , nghĩ đến cô nữa."
Ngọc Khê nghiêng đầu: "Bố, con tiền trong tay, đưa cho bố mười vạn nuôi ngỗng nhé?"
Lữ Mãn lắc đầu: "Không cần, bố nghĩ cách ."
"Cách gì ạ?"
Nhắc đến cái giọng điệu Lữ Mãn nhẹ nhàng hẳn: "Con nhớ mấy căn nhà mua năm ngoái , sang năm phá dỡ, thông báo dán . Bố tính bàn với con, chúng giữ một căn, còn đều đổi thành tiền, nuôi ngỗng là đủ ."
"Sắp phá dỡ ạ?"
" , đầu năm động tĩnh , bố vẫn luôn để ý. Hà Giai Lệ gần đây loạn nên bố thời gian bàn với con. Bố định giữ một căn cho Ngọc Chi học dùng, cần vất vả. Ông bà nội con ở nhà lầu thì qua đó, bố và con cần, ở nhà ."
Ngọc Khê: "Bố cách thì con xen nữa. Bố cần dùng tiền cứ bảo con, con mười lăm vạn trong tay đấy, cái còn tính tiền của Quân Man gửi chỗ con ."
Lữ Mãn tự hào: "Con gái bố đúng là lợi hại. Được, bố mà thiếu tiền thật nhất định sẽ bảo con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-263-cap-vo-chong-gia.html.]
Sắp đến trưa, Trịnh Cầm , sắc mặt hơn nhiều. Buổi trưa Ngọc Khê và Lôi Tiếu phụ giúp gói sủi cảo.
Ăn cơm xong, Ngọc Khê cùng Trịnh Cầm hải sản, chuẩn cho bữa tối.
Trịnh Cầm đột nhiên : "Tiểu Khê, nếu con gặp Trịnh Mậu Nhiên, đòi ông một bức tranh vẽ của nhé."
"Vâng."
Trịnh Cầm: "Được , còn để tự là , con ngoài dạo ."
Ngọc Khê há miệng định gì đó, dậy: "Vâng."
Về hai ngày, cô quả thực dạo , bèn kéo Lôi Tiếu lên thành phố xem .
Thành phố đổi khá nhiều, nhà cao tầng mọc lên, ít con đường đều .
Mắt Lôi Tiếu xuể: "Nơi thật."
"Đi, chị đưa em đến trường học dạo."
"Vâng."
Ngọc Khê trở trường cấp ba, trường sớm nghỉ, chỉ thể ngoài cổng , thật hoài niệm.
Lôi Tiếu hỏi: "Chị, ngoài chị Lôi Âm , chị còn bạn nào khác ?"
Ngọc Khê : "Đương nhiên là , Tiết Nhã. Đáng tiếc em gặp , năm hai du học ."
"Du học ạ?"
" , du học, theo diện trao đổi sinh. Chị cũng ngờ tới, em nhắc đến chị thấy nhớ, cũng ở nước ngoài sống , ăn uống quen nữa."
Lôi Tiếu: "Chắc là quen ạ, nước ngoài ăn uống giống chúng ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
" , khổ Tiết Nhã thích ăn uống. Đi thôi, thời gian còn sớm nữa, chúng về thôi."
Lôi Tiếu: "Vâng."
Lúc về bộ, mới khỏi nội thành thì gặp Hà Giai Lệ đợi bao lâu, lao tới định kéo Ngọc Khê, Ngọc Khê né tránh.
Hà Giai Lệ tủi vô cùng: "Con oán nhận con ? Mẹ nhớ rõ, mới con chính là Tiểu Khê, con gái của ."
Ngọc Khê kéo Lôi Tiếu qua: "Nó cũng là con gái bà đấy."
Hà Giai Lệ giả bộ mờ mịt: "Sao thể?"
Ngọc Khê chỉ mắt : "Giả vờ mờ mịt , diễn chẳng giống tí nào, kỹ năng diễn xuất thụt lùi . Nói cho bà , phản ứng chính xác là kinh ngạc chứ mờ mịt. Hà Giai Lệ, bà tưởng bà giả vờ mất trí nhớ là thể lừa khác ?"
Trong lòng Hà Giai Lệ căng thẳng: "Mẹ... hiểu con đang gì, thật sự cái gì cũng . Nhất định là Trịnh Cầm , hai cha con các đều nhận , đều cho cơ hội sửa sai."
Ngọc Khê lười Hà Giai Lệ lóc, quá giả tạo: "Bà cứ từ từ mà diễn một , chúng rảnh thưởng thức."
Hà Giai Lệ đuổi theo nhưng dám. Con bé dễ lừa, gặp nghi ngờ bà . Bà vội, chỉ cần ở trong thôn, bà tin bắt Lữ Mãn. Trong mắt bà ánh lên sự toan tính nồng đậm.
Không ngờ Ngọc Khê đột nhiên đầu , châm chọc một cái kéo Lôi Tiếu nhanh hơn.
Về đến trong thôn, giờ đều đang nấu cơm, đường làng vắng tanh.
Trước mặt Ngọc Khê xuất hiện một đôi vợ chồng già chặn đường cô: "Cô bé, cho hỏi thăm chuyện ."