Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 277: Thiếu tiền

Cập nhật lúc: 2025-12-17 06:56:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trịnh Cầm gấp gáp vô cùng: "Con xem tin tức báo ?"

 

Ngọc Khê mệt mỏi đáp: "Con thời gian, dượng cả để quá nhiều sách, công ty một đống việc. Mẹ, chuyện gì ?"

 

"Cô út của con xảy chuyện . Từ ngày 12 bắt đầu cổ phiếu lao dốc phanh, cô con cầm cự một tuần, hôm nay là ngày 19 tiếp tục giảm sàn. Cô đem cả nhà cửa thế chấp để vay tiền chơi cổ phiếu, hiện tại đều lỗ sạch . Mẹ giỏi thật đấy, vất vả lắm mới mở cái khách sạn lớn cũng đem cầm cố, nhiều tiền như mà cũng dám ném . Lần mất trắng, đến thu nhà thu cửa hàng, còn nợ hai mươi vạn..."

 

Trịnh Cầm thở hổn hển: "Chuyện giấu nữa, hết cách , về nhà nghĩ cách. Tiền của đều mua lương thực và máy móc, ba con cũng đặt cọc mua ngỗng non hết . Ba con tính thành lập lò sát sinh, tiền dư đều đem xây kho lạnh, lấy tiền mặt chứ!"

 

Ngọc Khê may mắn là mua xe, tiền trong tay còn mười mấy vạn, cộng thêm của Niên Quân Mân và ông nội Niên, tính cũng tầm hai mươi vạn. "Mẹ, ngày mai con chuyển tiền cho ."

 

Trịnh Cầm thở phào: "Mẹ sắp cô út con cho tức c.h.ế.t . Chơi cổ phiếu đến điên cuồng, ai cũng . , con , bà chồng và mấy bà chị chồng của cô út sợ liên lụy nên mấy nhà đều dọn hết . Bà chồng cũng theo thằng con trai út, đúng là cái nhà gì !"

 

Ngọc Khê hỏi: "Dượng út Vương Vĩ ạ?"

 

Ngữ khí Trịnh Cầm dịu ít: "Theo thấy, Vương Vĩ đối với cô út con là chân ái đấy. Nợ nhiều tiền như mà dượng con cũng ly hôn, còn sẽ cùng trả nợ. là một đàn ông."

 

Ngọc Khê: "Lần cô út nên nhớ đời . May mắn nhà phất lên, nếu lấy tiền mà trả, còn nhảy lầu ."

 

Trịnh Cầm : "Chính là thế. Hai mươi vạn, mấy lấy hai mươi vạn chứ. Chờ con về, sẽ đưa tiền cho con."

 

Ngọc Khê đáp: "Mẹ, cứ coi như con cho cô út mượn. Con sắp chia hoa hồng , cũng năm nay con kiếm ít, thiếu tiền. Ba cần tiền hơn, đừng lo cho con."

 

Trịnh Cầm kiên trì: "Như thế , coi như mượn con . Năm nay ba con chừng cũng mượn tiền con đấy. Ông mở lò sát sinh nuôi ngỗng, sang năm bắp ngô còn mua, tiền thu mua ngỗng lớn cũng !"

 

Ngọc Khê : "Được, con sẽ đưa cho ba."

 

Trịnh Cầm mặt mày hớn hở, nhà ai con gái bản lĩnh như nhà bà chứ: "Được , quấy rầy con nữa, cúp máy đây."

 

"Vâng ạ."

 

Điện thoại cúp, Chu Linh Linh rõ ràng: "Dì út chứ?"

 

"Chắc là , việc gì thì em sớm . Lúc cô út đáng đời chịu khổ."

 

Chu Linh Linh vỗ ngực: "Vạn hạnh thật, lúc dì út khuyên chị chơi cổ phiếu, chị động lòng thật đấy, may mà chú Hách ngăn cản, nếu cũng theo lao đầu ."

 

Ngọc Khê: "Còn khuyên cả nhà em nữa đấy. , bác cả cũng chuyện kết hôn ? Phụ đều gặp , cứ kéo dài mãi thế ?"

 

Chu Linh Linh nhún vai: "Cả hai đều vì Chu Nghiêu, chờ thêm chút nữa."

 

"Em thấy Chu Nghiêu chấp nhận sư phụ mà."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

"Chấp nhận thì chấp nhận, nhưng trẻ con mà, vẫn còn chút biệt nữu."

 

Đang chuyện thì Lôi Âm trở về, nhà là tu ừng ực nước, ghé bàn động đậy: "Mệt c.h.ế.t tớ ."

 

Ngọc Khê phía : "Kim Linh về cùng ?"

 

Lôi Âm chỉ bên ngoài: "Về , về văn phòng, lát nữa phỏng vấn mới."

 

Ngọc Khê bật : "Cậu chẳng hưởng thụ công việc , xem hiện tại, cứ như bộ dáng sống còn gì luyến tiếc ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-277-thieu-tien.html.]

 

Lôi Âm xua tay: "Đừng nữa, tiền trả cao thì yêu cầu cũng cao. Chỉ riêng quần áo mười bộ, mười bộ đấy!"

 

Ngọc Khê ném qua một quả quýt: "Hai mươi bộ cũng chịu, ai bảo hợp đồng ."

 

Lôi Âm bóc quýt: "Trong đầu tớ cứ lặp lặp với bản , đây là nấc thang, là nấc thang để tiến quốc tế, nhất định nghiêm túc thành. Dù mệt tớ cũng thật mỹ."

 

Tay bóc cam của Ngọc Khê dừng : "Chí hướng của vĩ đại thật đấy, còn quốc tế cơ !"

 

Lôi Âm nhướng mày: "Đại diện nhãn hiệu nước ngoài, tớ thấy hy vọng mà. Tiếc là chỉ phát ngôn khu vực Châu Á."

 

Ngọc Khê nổi nữa: "Còn 'chỉ là Châu Á', chỉ một khu vực Châu Á thôi bao nhiêu tranh còn ? Chọn trúng , vỡ bao nhiêu mắt kính , cứ ở đó mà trộm vui ."

 

Lôi Âm hì hì: "Nói cũng đúng, nhưng ước mơ thể bỏ, mục tiêu của tớ là sân khấu quốc tế, một vòng sàn T cũng ."

 

Ngọc Khê: "Tớ đồng cảm với Lý Nham ghê, thế mà vẫn bắt . Thư giục tớ nhận đến mỏi tay, tớ với Quân Mân đều thành ống truyền tin cho hai . Cậu mà quốc tế thật, tớ cũng sẽ khắp nơi truy thư giục nữa ."

 

Lôi Âm a một tiếng: "Tớ quên mất, tớ thư, quên ."

 

Ngọc Khê: "........ Dừng, tối về . Cậu gọi tớ rốt cuộc là chuyện gì? Tớ đợi hơn một tiếng ."

 

Lôi Âm vỗ đùi: " , đúng , Vương Điềm Điềm sắp kết hôn."

 

Ngọc Khê thật chuyện : "Lần chẳng bảo cô mới sinh con ? Thế cũng nhanh quá."

 

Lôi Âm chuyện bát quái là lên tinh thần: "Công lao của Vương Thù đấy. Năm đó cứ nhất quyết tìm cha ruột đứa bé, vận hành một năm, đứa bé sinh , xét nghiệm DNA, quan hệ bên Duyệt Huy, kéo dài non nửa năm, tính là nhanh ."

 

Ba tán gẫu chuyện bát quái một lúc, Lôi Âm thư.

 

Ngọc Khê bão tuyết ngoài cửa sổ: "Năm nay đổi nhiều thật. Lý Miêu Miêu nghỉ học, thế mà cùng Trịnh Quang Diệu mở công ty điện ảnh. Hiện tại Vương Điềm Điềm đều kết hôn ."

 

Chu Linh Linh : "Lần thấy Trịnh Quang Diệu, em mà gặp nhất định nhận , đổi quá lớn, còn là thành thật ngốc nghếch nữa ."

 

Trương Hằng gõ cửa : "Trịnh Quang Diệu gặp cô."

 

Ngọc Khê lên: "Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, em xem ."

 

Ngọc Khê đến phòng khách, Trịnh Quang Diệu đang ghế sô pha. Ký ức của Ngọc Khê vẫn dừng ở một năm , đây là đầu tiên cô gặp Trịnh Quang Diệu trong năm nay. Không dám nhận, Trịnh Quang Diệu gầy ít, trong ánh mắt tràn ngập sự toan tính, giữa mày đầy vẻ âm trầm, khí tràng cả đổi.

 

Thời gian một năm, Trịnh Quang Diệu trưởng thành đến mức chút dọa . Trịnh Quang Diệu lên tiếng : "Không nhận ?"

 

Ngọc Khê: " một chút."

 

Nụ của Trịnh Quang Diệu chút châm chọc: "Con đều trưởng thành. Trước quá ngu ngốc mới trở thành quân cờ, toan tính đến hai bàn tay trắng. Cô xem con đổi, cũng học cách toan tính, dùng cái đầu thông minh học sự tàn nhẫn, mới ngày hôm nay."

 

"Anh tìm đến chỉ để những lời ?"

 

Trịnh Quang Diệu lấy thiệp mời từ trong túi : "Vì cái ."

 

Ngọc Khê mới cầm lấy thiệp, Chu Linh Linh chạy , hốt hoảng vô cùng: "Tiểu Khê, Chu Nghiêu ôm ."

 

 

Loading...