Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 288: Tái hôn
Cập nhật lúc: 2025-12-17 09:11:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê dậy: "Về xem là ngay."
Mấy về đến nhà, thấy một cô bé một tuổi rưỡi đang ghế sô pha thì sửng sốt.
Bác cả Lữ day trán: "Các con về ."
Ngọc Khê thấy bóng dáng Lưu Mẫn mặt cô bé, cạn lời: "Lưu Mẫn bệnh gì đấy chứ, đem con đến đây?"
Bác cả Lữ tức giận thôi: "Bác tống Chu Quang Minh tù, là trách nhiệm nuôi đứa bé ? Nói xong câu đó, ả vứt con bé bỏ , chuyện là thế nào chứ."
Chu Linh Linh con bé đang lóc nước mắt ngắn nước mắt dài: "Mẹ, chúng nghĩa vụ nuôi nó."
Bác cả Lữ : "Công an tới, bảo để đứa bé ở đây, đợi khi nào tìm thì đến đón."
Chu Linh Linh chán ghét con bé, bực bội vô cùng: "Mẹ, ngày kết hôn , trong nhà lù lù nó thì còn thể thống gì nữa! Nhỡ tìm thấy nó thì , đứa bé cứ ở lì nhà chúng mãi ? Mẹ định nuôi nó !"
Ngực bác cả Lữ tức ách. Cô bé mới một tuổi rưỡi, cũng sõi, chỉ gọi ơi, ơi. Bà trong lòng cũng khó chịu, nhưng trẻ con vô tội, thấy nó t.h.ả.m thương như , dù bà sắt đá đến cũng thể nhẫn tâm gì một đứa bé.
Chu Linh Linh mím môi: "Nếu tìm thấy Lưu Mẫn, thì đưa đứa bé đến chỗ bà cụ Chu ."
Bác cả Lữ thở dài, bế cô bé đang gào lên. Khóc lâu quá, giọng chắc cũng hỏng : "Đến lúc đó tính, mắt chờ tin từ công an . Con mua hộp sữa bột về đây, chắc nó cũng đói ."
Chu Linh Linh mím môi: "Con ."
Bác cả Lữ khổ: "Thôi , là của lớn, cần thiết giận cá c.h.é.m thớt lên trẻ con. Con xem nó đáng thương kìa, mà!"
Chu Linh Linh miễn cưỡng vô cùng: "Lưu Mẫn đúng là đoán chắc mềm lòng mà."
Ngọc Khê: "Để em cho, em cũng đang định ngoài dạo."
Chu Linh Linh yên tâm: "Chị cùng em."
Ngọc Khê xua tay: "Không cần , em yên tĩnh một ."
Bác cả Lữ đợi Ngọc Khê khuất mới hỏi: "Tiểu Khê ?"
Chu Linh Linh : "Con bé lo lắng cho Niên Quân Mân, lâu tin tức gì của ."
"Con ngày thường khuyên nhủ con bé nhiều , đừng để nó suy nghĩ lung tung."
"Con . Con bé mãi, con nấu chút cháo đây."
Bác cả Lữ : "Đi ."
Ngọc Khê khỏi cửa cứ cảm giác theo , nhưng đầu thì chẳng thấy bóng dáng ai. Cảm giác kéo dài cho đến tận khi về nhà.
Chu Linh Linh thấy Ngọc Khê cứ nép cửa ngoài: "Sao em , cái gì thế?"
"Không gì, thể do em nghĩ nhiều thôi. Sao con bé nữa?"
Chu Linh Linh bực dọc: "Uống cháo xong, mệt nên ngủ . Em xem chuyện là thế nào chứ!"
Ngọc Khê: "Sự tình như , chị cũng đừng phiền lòng, xe đến núi ắt đường thôi."
"Ừ."
Ngày mùng 5, Ngọc Khê đón , chỉ bà nội Lữ và kế đến.
Trịnh Cầm tỏ vẻ áy náy với chị chồng: "Công việc ở nhà bề bộn quá, thật sự dứt ."
Bác cả Lữ : "Chị hiểu mà, mợ đến là chị vui lắm ."
Bà nội Lữ tiếp lời: "Em gái con cảm thấy mất mặt nên dám tới, nhờ gửi lời chúc con hạnh phúc."
Bác cả Lữ: "Nó chứ ạ?"
Trịnh Cầm đáp: "Không ạ, hiện tại đang ở nhà, tinh thần cũng khá."
Bác cả Lữ: "Vậy là ."
Bà nội Lữ chỉ cô bé đang ngủ giường: "Phía công an tin tức gì ?"
Bác cả Lữ lắc đầu: "Chưa ạ."
Bà nội Lữ chọc nhẹ cái bụng nhỏ của cô bé, con bé quơ tay, trở ngủ tiếp. Bà nội Lữ cũng thấy vui mắt: "Thôi cứ chờ tin từ công an ."
Chu Linh Linh ngoài tìm Ngọc Khê, thấy cô đang nép cửa ngoài: "Rốt cuộc em thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-288-tai-hon.html.]
Ngọc Khê: "Tuyệt đối ảo giác , thật sự theo em. Vừa nãy mua đồ về, em thấy vạt áo của ."
"Thật á? Em nhầm chứ?"
Ngọc Khê hồi tưởng , khẳng định: "Em tuyệt đối nhầm, chắc chắn theo dõi em."
Chu Linh Linh lo lắng vô cùng: "Gần đây em chọc ai ?"
Ngọc Khê oan uổng: "Không mà, em chỉ từ nhà đến trường thôi."
"Gần đây em đừng ngoài nữa."
Ngọc Khê suy diễn: "Chị họ, chị xem Quân Mân xảy chuyện gì ?"
Chu Linh Linh: "Em đừng suy nghĩ linh tinh, sẽ việc gì . Nếu thật sự yên tâm, ngày mùng 7 em tự qua đó tìm xem."
" , đúng , đợi bác cả kết hôn xong em sẽ qua đó."
Từ khi xác định theo dõi, Ngọc Khê cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là sự dày vò. Buổi tối cô càng ngủ , mơ màng ngủ cũng gặp ác mộng.
Ngày mùng 6, sắc mặt cô , trong mắt đầy tơ máu.
Trịnh Cầm đau lòng thôi: "Con đừng tự dọa , Quân Mân mà con tự hành hạ đến ngã bệnh ."
Ngọc Khê: "Mẹ, con , sức khỏe con lắm! Mẹ, về đừng quên mang theo tranh nhé."
"Biết , con nghỉ thêm chút nữa , đợi xe đến chúng hẵng qua."
Ngọc Khê lắc đầu: "Con cũng chỉ suy nghĩ lung tung, thà tìm việc gì còn hơn!"
Trịnh Cầm khuyên con gái, chỉ thể thời khắc chú ý.
Đám cưới hai của bác cả Lữ phô trương, đơn giản nhưng ấm cúng. Người đến dự cũng ít, bạn bè của Hách Phong đều đến, Ngọc Khê kéo gặp ít .
Trong giọng của bà nội Lữ tràn đầy sự hài lòng, bà với Ngọc Khê: "Sư phụ con để ý đến bác con như , bà cũng yên tâm ."
Ngọc Khê: "Bác cả hậu phúc, sư phụ bầu bạn, hai sẽ hạnh phúc."
Bà nội Lữ vui vẻ gật đầu.
Đến chiều đám cưới mới kết thúc, công tác dọn dẹp do Chu Linh Linh phụ trách.
Vì bác cả Lữ thích ở nhà lầu nên hai vợ chồng quyết định sẽ ở nhà trệt. Hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn, phòng tân hôn trang trí ở nhà lầu, Hách Phong và bác cả Lữ .
Bà nội Lữ cũng yên: "Mẹ về xem con bé thế nào ."
Ngọc Khê: "Con về cùng bà."
Bà nội Lữ xua tay: "Con ở giúp chị họ con , bà về với con là ."
Ngọc Khê tiễn bà nội cửa, dụi dụi mắt. Không nhầm, bên đường thật sự là Lý Nham.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lý Nham dòng xe cộ băng qua đường tới: "Đám cưới xong ?"
Ngọc Khê mím môi: "Mấy ngày nay theo dõi đúng ?"
Lý Nham hào phóng thừa nhận: "Kỳ thi của cô kết thúc , lẽ nên xuất hiện, nhưng phát hiện bác cả cô sắp kết hôn. hỏi ý kiến Quân Mân, quyết định muộn mấy ngày. Bây giờ xong việc , cô thời gian theo ?"
Bà nội Lữ sửng sốt: "Này , là ai?"
Ngọc Khê vội giới thiệu: "Đồng nghiệp của Quân Mân ạ."
Bà nội Lữ quan sát biểu cảm nghiêm túc của Lý Nham, trong lòng "lộp bộp" một cái: "Cậu trai, đến tìm Tiểu Khê, Quân Mân xảy chuyện gì ?"
Lý Nham: "Bà ơi bà yên tâm, Quân Mân vẫn , thật sự ."
Ngọc Khê lạc quan như . Nếu thật sự , biểu cảm của Lý Nham đau khổ thế .
Lôi Âm tìm Ngọc Khê, thấy Lý Nham liền : "Giỏi lắm, tớ tìm thấy, giờ tự xuất hiện. Cậu đến gì?"
Lý Nham: "Tớ tìm Ngọc Khê, Quân Mân ủy thác tớ. Đợi tớ về sẽ chuyện với ."
Lôi Âm cũng ý thức xảy chuyện: "Ừ, ."
Ngọc Khê hít sâu một : "Chờ chút, lấy túi. Mẹ, trong túi bao nhiêu tiền?"