Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 289: Chấn thương
Cập nhật lúc: 2025-12-17 09:12:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Nham vội : "Không cần tiền, thứ đều cần tiền."
Ngọc Khê c.ắ.n môi: "Cho nên, thật sự thương, hơn nữa còn nghiêm trọng?"
Lý Nham sững sờ, nhận gài bẫy hớ, đành vớt vát: "Cô yên tâm, sớm qua cơn nguy kịch ."
Ngọc Khê "ừ" một tiếng, cửa hàng lấy túi, tìm Chu Linh Linh lấy 5000 tệ, ngoài vơ vét hết tiền trong túi Lôi Âm, cộng thêm tiền của , tổng cộng hơn một vạn.
Trịnh Cầm lo lắng thôi, Niên Quân Mân cũng là do bà nuôi lớn mà: "Mẹ cũng ."
Ngọc Khê lắc đầu: "Con một là , đến nơi con sẽ gọi điện cho ."
Trịnh Cầm thấy con gái kiên quyết, trong lòng thở dài. Con bé tự gánh vác đây mà. Bà lấy hết tiền trong túi đưa cho Ngọc Khê. Ngọc Khê nhận lấy: "Con đây."
Lý Nham mấy định thật sự cần tiền, nhưng cuối cùng đều nuốt trở : "Xe ở phía ."
Ngọc Khê vẫy tay chào : "Mọi về , ."
Lên xe , Ngọc Khê mới trút bỏ vẻ kiên cường, giọng khàn khàn hỏi: "Vết thương nặng đến mức nào?"
Vì ngoài, Lý Nham cũng giấu giếm nữa: "Đầu gối chân gãy xương vụn, tổn thương đến sụn chêm và màng hoạt dịch. Phẫu thuật thành công, nhưng..."
Tim Ngọc Khê thắt : " cái gì?"
"Cô chuẩn tâm lý cho . Vì tổn thương đến sụn chêm và màng hoạt dịch nên thể vận động mạnh nữa. Hơn nữa xương vỡ vụn, cũng khả năng khôi phục trạng thái bình thường."
Trong xe yên tĩnh, Ngọc Khê cố nén nước mắt: " ."
Lý Nham trong lòng cũng khó chịu: "Cái đó... y học hiện nay phát triển lắm, phẫu thuật như là thành công ngoài mong đợi . Chủ yếu là dựa rèn luyện để hồi phục, cô cũng đừng từ bỏ."
Ngọc Khê gật đầu, đột nhiên hỏi: "Đông y ? Các thầy t.h.u.ố.c Đông y giỏi ?"
Lý Nham ôm nhiều hy vọng: "Cô , trong bệnh viện cũng ít bác sĩ Đông y uy tín. Đông y cũng xem qua , câu trả lời đều giống , tất cả dựa chính . Có thể hồi phục đến mức nào cũng chỉ thể dựa bản ."
Ngọc Khê nữa. Cô đưa Quân Mân tìm cụ Tôn. Cụ Tôn còn nợ cô một ân tình.
Xe chạy Bệnh viện 1. Lý Nham dừng xe : "Quân Mân ở thủ đô một tháng ."
Ngọc Khê: "Cho nên, thư cho ngay tại thủ đô?"
" , mới xong cuộc phẫu thuật hai. Vì ảnh hưởng đến kỳ thi của cô, cũng yên tĩnh, cho nên bảo đợi cô thi xong mới tìm."
Ngọc Khê bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ: "Anh đúng là suy nghĩ cho quá nhỉ."
Lý Nham im bặt, lỡ lời. Lúc , tình cảm chân thành mới cần trải qua thử thách. Anh giảm tránh chứ ý bác sĩ là tỷ lệ tàn tật lớn, chân sẽ thể gập , điều dựa sự hồi phục của Quân Mân.
Lữ Ngọc Khê xinh , bản lĩnh, liệu chấp nhận một khả năng tàn tật ?
Lý Nham lo lắng cho em.
Ngọc Khê thẳng đến phòng bệnh, là phòng hai . Qua cửa kính, thể thấy Niên Quân Mân đang giường, mắt ngoài cửa sổ, đang suy nghĩ gì.
Ngọc Khê đầu : " tự là , hôm nay cảm ơn ."
Lý Nham: " ở ngay bên ngoài, việc gì cứ gọi ."
Ngọc Khê nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy .
Niên Quân Mân đầu , mỉm : "Em đến ."
Ngọc Khê đóng cửa , mặt vô cảm. Cô thật sự tức giận, xuống chiếc giường đối diện: "Tại cho em ?"
Niên Quân Mân vẫn luôn : "Sợ em lo lắng. Vốn dĩ định ngừng thư từ, nhưng đ.á.n.h giá cao bản . Kết quả phẫu thuật hai , thể..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-289-chan-thuong.html.]
Niên Quân Mân ngừng một chút, tiếp tục : " ảo tưởng chung quy vẫn là ảo tưởng, cần bình phục tâm trạng."
Nước mắt Ngọc Khê rơi xuống: "Anh thể đừng nữa ?"
Cô thấy nụ của Niên Quân Mân còn đau lòng hơn là thấy bộ dáng ủ rũ của .
Ngọc Khê lau nước mắt: "Anh thể đừng giả vờ kiên cường nữa ?"
Niên Quân Mân đưa tay lên lau nước mắt cho Ngọc Khê: "Được , nữa."
Ngọc Khê sụt sịt: "Sao thương?"
Niên Quân Mân: "Cứu , chân xe cán qua. Anh cứ tưởng cưa chân , kết quả hiện tại là nhất ."
Ngọc Khê nắm tay Niên Quân Mân: "Cụ Tôn nợ chúng ân tình, cũng mà. Em tìm ông xem cho . Cụ Tôn là quốc thủ, nhất định sẽ cách."
Niên Quân Mân: "Em thần thánh hóa cụ quá . Nếu cụ thật sự cái gì cũng chữa thì thành thần mất."
Ngọc Khê trừng mắt: "Chưa thử ."
Niên Quân Mân : "Đừng lãng phí ân tình, cụ cũng cách ."
Ngọc Khê mím môi Niên Quân Mân, khí trong phòng bệnh chút trầm lắng.
Niên Quân Mân phất tay: "Giận ? Thôi , em, để cụ Tôn xem thử. Anh chỉ sợ cụ Tôn thì ông nội cũng sẽ ."
Ngọc Khê c.ắ.n môi: "Bảo cụ Tôn giữ bí mật."
Niên Quân Mân xua tay: "Thôi, cần giữ bí mật. Anh thể cứ ở bệnh viện mãi , họ sớm muộn gì cũng , để chuẩn tâm lý cũng ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê nắm chặt tay. Niên Quân Mân như vân đạm phong khinh, nhưng cô trong lòng khó chịu hơn ai hết. Người thể chịu đựng đau đớn để tiếp tục thư cho cô. Vừa nghĩ đến điều đó, nước mắt cô vất vả lắm mới cầm giờ trào .
Ngọc Khê vội lau nước mắt, dậy: "Em tìm cụ Tôn."
Niên Quân Mân kéo tay Ngọc Khê: "Anh nhịn cả tháng mới gặp em, ở với một chút . Tìm cụ Tôn vội, kém một hai ngày ."
Ngọc Khê xoay , gục lòng Niên Quân Mân: "Anh thì cứ , trong phòng chỉ em thôi."
Bàn tay to của Niên Quân Mân vỗ nhẹ lưng Ngọc Khê từng cái một: "Anh yếu đuối như em nghĩ . Anh sớm chuẩn tâm lý , chỉ là đến quá đột ngột. Thật nghĩ đến Trần Trì, cũng chẳng tính là gì. Ít nhất khi hồi phục , bình thường thành vấn đề, ?"
Ngọc Khê ôm chặt cổ Niên Quân Mân: "Sau em sẽ ở bên cạnh , vĩnh viễn ở bên ."
Niên Quân Mân nhếch khóe miệng: "Anh ngay mà. Em , lúc phẫu thuật xong thư, em đoán xem đều nghĩ định gì?"
Ngọc Khê rầu rĩ: "Tưởng thư chia tay."
Niên Quân Mân : " , đều tưởng là thư chia tay. Anh mới thèm . Viết thì mới là đại ngốc. Anh sợ em nhận thư sẽ chạy tới đ.á.n.h , thương càng thêm thương thì chút nào."
Ngọc Khê buông Niên Quân Mân , thẳng mắt : "Anh tin tưởng em đến thế ? Anh sợ em chê bai ?"
Niên Quân Mân nhướng mày: "Điểm tự tin vẫn . Đừng chỉ là thương chân , khả năng tàn tật, cho dù liệt nửa thật, em cũng sẽ chê ."
Ngọc Khê bịt miệng Niên Quân Mân: "Phủi phui cái mồm, gở."
Niên Quân Mân "phi phi" ba tiếng, kéo tay Ngọc Khê đặt lên n.g.ự.c : "Anh tin tưởng tình cảm của chúng , cho nên sẽ ngu ngốc mà đưa quyết định vội vàng, như thế mới thật sự tổn thương em."
Ngọc Khê: "Coi như đúng."
Niên Quân Mân nhếch khóe miệng: "Vừa khéo, cũng thể dành nhiều thời gian bên em. Dưỡng thương phục hồi chức năng ít nhất cũng mất một năm, đến lúc đó em đừng chê phiền nhé."
Ngọc Khê há miệng: "Vậy ..."
"Anh cái gì?"