Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 293: Nhà bạn học
Cập nhật lúc: 2025-12-17 09:12:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Quân Mân dậy: "Mẹ, em đến nhà bạn học ?"
Ngọc Khê đáp: "Giờ nghỉ mà, khi nào em về trường ?"
Trịnh Cầm dậy: " , nghĩ nhỉ, để đến trường xem ."
Quân Mân: "Tiểu Khê, em cùng ."
Ngọc Khê đưa hộp cơm qua: "Anh ăn cơm , em ngoài gọi y tá , sẽ về ngay thôi."
Trịnh Cầm ngại ngùng: "Mẹ tìm đường mà, con ở đây với Quân Mân là ."
Ngọc Khê khoác tay kế: "Mẹ, trường bọn nó rộng lắm, con cùng . Quân Mân ."
Trịnh Cầm Niên Quân Mân, : "Mẹ, con ."
Trịnh Cầm: "Vậy , chúng nhanh về nhanh."
Ra cửa bắt taxi đến trường học mất gần một tiếng đồng hồ. Đợi đến lúc tới ký túc xá thì trời tối. Ngọc Khê nhờ một sinh viên lên xem thử.
Cảnh Hào chạy xuống: "Chị Lữ, Ngọc Thanh về nhà từ sớm , ở ký túc xá."
Ngọc Khê: "Em khi nào?"
Cảnh Hào: "Nhìn thấy tin nhắn máy nhắn tin là ngay, lúc hơn 3 giờ chiều. Sao thế ạ, về nhà ?"
Chân Trịnh Cầm nhũn , vội nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái: "Bạn học , cháu nhớ nhầm chứ?"
Cảnh Hào : "Cô ơi, cháu nhớ nhầm ."
Ngọc Khê tính toán thời gian, gần ba tiếng : "Cảm ơn em. Có thể là nhầm đường, chị thể mượn điện thoại của quản lý gọi một cuộc ?"
Cảnh Hào: "Được ạ, chị Lữ theo em."
Ngọc Khê nhanh chóng gọi về nhà, bác cả Lữ máy: "A lô."
"Bác cả, con là Tiểu Khê, Ngọc Thanh về nhà ạ?"
Bác cả Lữ lắc đầu: "Chưa, nó ở chỗ con ?"
Ngọc Khê: "À, gì ạ, con cúp máy đây."
Bác cả Lữ còn định gì đó nhưng điện thoại ngắt.
Cảnh Hào hỏi: "Cậu về nhà ?"
Ngọc Khê đặt điện thoại xuống, lời cảm ơn: "Chúng về đây, phiền em ."
Cảnh Hào: "Cái đó... em thể giúp gì ạ?"
Ngọc Khê: "Không gì , em về !"
Trịnh Cầm kéo tay con gái, thủ đô đất khách quê , tìm bây giờ: "Tiểu Khê, Ngọc Thanh thể chứ? Thằng bé đứa chừng mực."
Ngọc Khê nắm c.h.ặ.t t.a.y kế: "Mẹ, chúng tìm Trịnh Mậu Nhiên, ông sẽ cách."
Trịnh Cầm hít mũi: "Được, , tìm ông ."
Lúc , ân oán gì cũng quan trọng bằng con trai.
Bắt xe đến khu biệt thự, Ngọc Khê mới tới nên bảo vệ cửa ấn tượng. Gọi điện thoại trong, trợ lý Nhiễm lái xe : "Đến ."
Ngọc Khê: "Anh chúng sẽ đến?"
Trợ lý Nhiễm giải thích: "Chúng nhận điện thoại. nghĩ các cô hẳn là phát hiện Ngọc Thanh về nhà, cho nên đoán ."
Trịnh Cầm suýt ngất xỉu: "Ai gọi?"
Trợ lý Nhiễm gật đầu: "Vâng, Ngọc Thanh bắt cóc."
Ngọc Khê sầm mặt: "Bắt cóc mà tìm thẳng đến Trịnh Mậu Nhiên, đây là mục đích. Đối thủ của Trịnh Mậu Nhiên, là kẻ Trương Mẫn Hà?"
Trợ lý Nhiễm: " ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-293-nha-ban-hoc.html.]
Xe nhanh đến biệt thự, đèn đóm trong đại sảnh sáng trưng.
Trịnh Mậu Nhiên mặt mày âm trầm, đầu tiên Ngọc Khê thấy ông đáng sợ như .
Trịnh Mậu Nhiên thấy Trịnh Cầm, sắc mặt dịu đôi chút: "Đến ."
Trịnh Cầm căm ghét sự yếu đuối của bản , mũi cay xè, gạt ân oán sang một bên: "Điều kiện là gì?"
Trịnh Mậu Nhiên chỉ lọ t.h.u.ố.c bàn : "Thuốc."
Ánh mắt Ngọc Khê dừng ở lọ thuốc, tim đập thình thịch: "Thuốc gì?"
Trịnh Mậu Nhiên nhạo: "Thứ t.h.u.ố.c thể cứu mạng, t.h.u.ố.c dùng để trả ơn, đúng là bản lĩnh, thế mà tra đến tận ."
Ngọc Khê: "......."
Cho nên mà cụ Tôn trả ơn chính là Trịnh Mậu Nhiên? Cô thể c.h.ử.i thề ?
Trịnh Cầm: "........ Đây là t.h.u.ố.c gì?"
Trịnh Mậu Nhiên: "Thuốc cho sắp c.h.ế.t uống, cũng ai cũng uống . Uống sống 5 năm phụ thuộc từng . Có uống thuốc, cẩn thận điều dưỡng cũng dễ dàng sống 5 năm, thậm chí lâu hơn. uống thứ t.h.u.ố.c , trắng là kích thích tiềm năng, tuổi thọ coi như định đoạt c.h.ế.t dí ở đó, điều dưỡng nữa cũng vô dụng. Thế mà thứ t.h.u.ố.c cũng coi như bảo bối. Hừ."
Ngọc Khê: "........"
Người khác hao tổn tâm cơ tranh giành, qua miệng Trịnh Mậu Nhiên thì chẳng khác gì t.h.u.ố.c giả.
Trịnh Cầm lọ t.h.u.ố.c bàn : "Ông đổi ?"
Trịnh Mậu Nhiên nắm cây gậy: "Đương nhiên, đổi thì lấy gì?"
Ngọc Khê khẳng định: "Ông ai cần t.h.u.ố.c ?"
Trịnh Mậu Nhiên : "Không tồi, phản ứng nhanh đấy. Ta điều tra cả năm trời, thể để c.h.ế.t dễ dàng như . Sao cũng sống thêm vài năm nữa, tập đoàn Hằng Xa phá sản chứ. Nếu , hận thù của tìm ai trút giận?"
Trịnh Cầm nắm chặt tay: "Hắn rốt cuộc là ai?"
Trịnh Mậu Nhiên: "Một năm mới tra cái tên, thông minh. Đại diện pháp luật của Hằng Đại , tỷ lệ cổ phần nắm giữ cũng cao nhất. Cát Lãng, cuối cùng vẫn tóm đuôi."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê: "......."
Người tai họa sống ngàn năm, thể c.h.ế.t ?
Nếu kiếp cũng c.h.ế.t, ai là tính kế nhà cô ? Hay là đúng lúc sắp c.h.ế.t, nội bộ tranh quyền đoạt lợi, rảnh để ý đến nhà cô, cho nên khi cô về quê mới ai tìm đến?
Ngọc Khê nghiêng về khả năng , tò mò hỏi: "Cát Lãng con cái ?"
Trịnh Mậu Nhiên miết tay lên đầu gậy: "Không , chuyện thất đức tổn hại vận mệnh, con cái . Người trong gia tộc thì ít, lục tục kéo đến thành phố G."
Ngọc Khê: "........"
Chính con, cho nên cũng thấy Trịnh Mậu Nhiên thừa kế, thảo nào nhắm nhà cô đến c.h.ế.t mới thôi.
Trịnh Cầm lo lắng: "Thuốc đưa qua , thật sự thể thả Ngọc Thanh ?"
Trịnh Mậu Nhiên hừ một tiếng: "Hắn dám thả. Mục đích của chỉ cần thuốc, sống lâu thêm chút thôi, còn đến lúc đấu với , đáng."
Trịnh Cầm chằm chằm lọ thuốc. Lần ân tình quá lớn, dùng t.h.u.ố.c quý đổi con trai về, bà nên đối mặt với Trịnh Mậu Nhiên thế nào. Tuy rằng Trịnh Mậu Nhiên chê bai t.h.u.ố.c đáng một xu, nhưng giá trị của nó vẫn sờ sờ đó, bà thể xem nhẹ.
Ở tuổi của Trịnh Mậu Nhiên, sợ nhất là cái c.h.ế.t. Có thể lấy t.h.u.ố.c để đổi, Trịnh Cầm cảm động. Tuy rằng là do t.h.u.ố.c dẫn đến tai họa, nhưng nếu Trịnh Mậu Nhiên lấy , bà cũng chẳng cách nào.
Ngọc Khê nắm tay kế, thì thầm tai bà: "Mẹ, con ba viên."
Trịnh Cầm trợn to mắt: "Cái gì?"
Ngọc Khê kể sự tình, chỉ giấu chuyện về Ngọc Trúc Thiêm, là tìm trong ngăn tủ t.h.u.ố.c cơ quan bí mật.
Tim Trịnh Cầm như treo ngược cành cây. Có thể nợ Trịnh Mậu Nhiên, bà cố gắng nợ, nhưng cũng lo lắng: "Quý giá như , con để lộ thì sẽ gặp nhiều rắc rối."
Ngọc Khê kế khó xử, thấp giọng : "Cứ con một viên, còn về nguồn gốc thì cứ mơ hồ là ."
Trịnh Cầm vẫn lắc đầu: "Mẹ thể để con gặp nguy hiểm. Trịnh Mậu Nhiên một viên gặp nguy hiểm , con đừng để lộ , ."
Trịnh Mậu Nhiên cau mày hai con đang cúi đầu thì thầm: "Hai đang cái gì thế?"