Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 300: Giấu giếm
Cập nhật lúc: 2025-12-17 09:12:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê múc thêm một bát cho ông nội Niên: "Hôm nay chúng cháu về, chúng cháu ở đây vài ngày ạ."
Ông nội Niên vui mừng khôn xiết: "Tốt, quá, may mà ông dự kiến , phòng ốc đều chuẩn xong ."
Ông nội Vương ngẩn ngơ nụ vui vẻ của bạn già. Bạn già ngắt lời ông thì ông cũng chẳng tiếp nữa. Chỉ bằng sức lực của một ông thì quá khó khăn, ông thể tưởng tượng đủ loại dư luận trái chiều. Cũng tương lai sinh viên đại học phép kết hôn , ông còn sống để thấy ngày đó .
Phòng của Ngọc Khê và Niên Quân Mân đối diện . Ngọc Khê gõ cửa phòng : "Ngủ ?"
Niên Quân Mân đáp: "Anh ở bệnh viện nhiều , buồn ngủ lắm. Nhớ hả?"
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê trừng mắt: "Em sang chuyện chính sự với đây. Haizz, sức khỏe ông nội Niên thế nào cũng . Em trộm hỏi qua cụ Tôn, ông nội Niên duy trì khá nhưng cũng chỉ còn hai năm rưỡi. Anh xem nếu em nhờ sư phụ giúp đỡ, chúng kết hôn thì thế nào?"
Niên Quân Mân lắc đầu: "Không , quy định là quy định. Cho dù chúng trộm kết hôn, nhưng nếu phát hiện, sư phụ cũng sẽ khó xử. Em còn một năm rưỡi nữa mới nghiệp. Anh tin ông nội thấy cháu trai thành gia lập thất sẽ cam lòng, nhất định sẽ cố gắng kiên trì. Nói thật, chỉ sợ nếu thành tâm nguyện , trong lòng ông cụ còn gì luyến tiếc nữa."
Trong lòng Ngọc Khê nặng nề. Trước trong lòng ông nội Niên luôn lo lắng cho Niên Quân Mân, vì mà ông cố gắng chống đỡ. Giờ Niên Quân Mân sẽ còn những việc nguy hiểm nữa, giống như sợi dây đàn đang căng chặt bỗng đứt phựt, một tháng nay bệnh vặt của ông cứ liên miên dứt.
Ngọc Khê xuống mép giường: "Anh cũng đúng."
Bàn tay hư hỏng của Niên Quân Mân sờ eo Ngọc Khê: "Vợ , cùng lắm thì cưới xong sẽ nỗ lực bù đắp nhiều hơn."
Ngọc Khê nghiến răng véo mu bàn tay Niên Quân Mân, da thịt rúm cả lên mới hả giận: "Cái miệng của , một tháng nay cứ như mở khóa , em thật sự nên mua cái khóa khóa miệng ."
Niên Quân Mân xoa xoa mu bàn tay, cô tay ác thật, đau điếng: "Em bắt cả ngày đối mặt với em, trong lòng cứ ngứa ngáy mãi thôi? Cũng sợ bệnh tim ."
Ngọc Khê hừ một tiếng: "Em mới phát hiện tài ăn của tiến bộ thần tốc đấy, nhất định là học cái thói của Ôn Vinh , bớt gặp ."
Niên Quân Mân tủm tỉm: "Thực nhiều lắm đấy, Lý Nham thấy đều thấy phiền, giờ đổi ngược , chê ."
Ngọc Khê nén . Cô thích một Niên Quân Mân nhiều. Cô tính tình trầm lặng, ngày ngày bên tai cô cũng thấy vui vẻ: "Thôi, thèm để ý đến nữa, ngủ !"
Ngọc Khê xong liền đóng cửa . Cô ngủ . Lúc trưa ăn cơm thấy tủ lạnh chẳng gì ăn, cô định mua thức ăn, tối nay một bữa thật ngon, một bữa cơm đoàn viên.
Niên Quân Mân tiếng Ngọc Khê xuống lầu mới lấy cuốn sổ và cây bút từ gối , ngậm bút trong miệng, chần chừ mãi hạ bút.
Ngọc Khê siêu thị. Năm 1995 Carrefour Trung Quốc , năm 1996 là siêu thị Walmart (trong truyện gọi là Ốc Mã), Ngọc Khê chọn siêu thị Ốc Mã, đồ đạc ở đó đầy đủ hơn Carrefour.
Siêu thị xuất hiện ở thủ đô lập tức mọc lên như nấm. Siêu thị đông nghẹt , treo đầy chữ Phúc đỏ rực để đón chào năm mới.
Một tháng nay Ngọc Khê học ít món ăn, tuy quá ngon nhưng nấu khá nhiều món.
Rau củ mùa đông ở miền Bắc đầy đủ như miền Nam, dù là thập niên 90, rau tươi trong siêu thị vẫn ít đến đáng thương. Rau miền Nam xuất hiện là lập tức tranh cướp sạch.
Ngọc Khê đến muộn, chỉ còn mấy loại rau xanh thường thấy, trông đến tội nghiệp, cô cầm hai bó rau ngó xuân.
Khu hải sản đông lạnh thì khá nhiều, nhưng giá đắt cắt cổ. Ở quê Ngọc Khê so với siêu thị rẻ hơn hai phần ba, hơn nữa nhiều loại hải sản ở đây , cá hố là loại thường thấy nhất.
Ngọc Khê thèm tôm lâu, mua tôm tươi đành mua hai cân tôm đông lạnh, tốn mất 50 tệ, quá đắt. Cô mua thêm ít cá đao, sang khu cá sống mua cá tươi, cuối cùng mua ít trái cây mới về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-300-giau-giem.html.]
Về đến nhà cô cứ loay hoay trong bếp mãi, nguyên liệu nấu ăn chuẩn xong xuôi. Ngọc Khê vươn vai, sạch chỉ tôm đúng là công việc mệt mỏi. Vừa đầu , Niên Quân Mân đến từ lúc nào mà cô : "Anh chống nạng , bao lâu ?"
Niên Quân Mân vỗ vỗ khung cửa: "Anh dựa khung cửa mà, mệt. Sao em chuẩn nhiều đồ ăn thế?"
Ngọc Khê tới đỡ Niên Quân Mân: "Hiếm khi về đoàn tụ, chút món ngon cho náo nhiệt."
Niên Quân Mân tủi vô cùng: "Anh ăn đồ thanh đạm ."
Ngọc Khê: "Xuất viện , em hỏi bác sĩ bảo thể ăn ít một chút, yên tâm , em chuẩn cho cả ."
Lúc Niên Quân Mân mới toe toét : "Tốt quá ."
Ngọc Khê : "Anh nghỉ một lát , em lên lầu cất ít trang sức, Tết sẽ mang bán."
Niên Quân Mân sững sờ: "Bán trang sức?"
Ngọc Khê gật đầu: "Mẹ gọi điện thoại tới, vì chuyện của Ngọc Thanh mà kích động, về nhà suy nghĩ lâu, bán vài món trang sức . Mẹ mở rộng sản xuất, còn thành lập dự án nghiên cứu, tốn ít tiền."
Niên Quân Mân vịn ghế dậy: "Mẹ thật sự đủ to gan, mới hai năm thôi mà."
Ngọc Khê : "Mẹ bảo thời đại là dành cho những to gan, mấy năm nay gan lớn một chút, đợi qua vài năm nữa thì đến chuyến xe cuối cùng cũng chẳng đuổi kịp. Thôi chuyện với nữa, xem TV , lát nữa em xuống ngay."
Niên Quân Mân xuống: "Được."
Ông nội Vương đợi Ngọc Khê lên lầu mới nhỏ giọng với cháu trai: "Nhìn mặt mũi cháu ủ rũ thế , áp lực lớn lắm hả?"
Niên Quân Mân gật đầu: "Bảo áp lực là dối ông. Cũng là chủ nghĩa đại nam t.ử gì, nhưng Tiểu Khê ngày nào cũng bận rộn, trong lòng cháu cũng sốt ruột, thể để cô , sợ cô nghĩ nhiều."
Ông nội Vương tủm tỉm: "Cháu trai của ông là thương vợ, thà tự chịu áp lực lớn cũng chia sẻ gánh nặng cho đối phương. Không tồi, phong thái năm xưa của ông nội."
Niên Quân Mân đảo mắt: "Ông nội, chúng thư phòng chuyện nhé?"
Ông nội Vương vuốt râu dậy: "Đi nào."
Ngọc Khê chuyện bên ngoài. Cô hộp trang sức mà ngẩn . Mẹ cần 100 vạn, cô mua nhà, sửa sang xong chỉ còn 24 vạn, đưa 20 vạn cho ba.
Còn 4 vạn là tiền sinh hoạt của cô và Niên Quân Mân trong một năm, còn tiền phục hồi chức năng cho Quân Mân, mỗi ngày tốn ít tiền. Tiền phẫu thuật các thứ đều miễn, phần còn tự túc, tiền lương của Niên Quân Mân cũng chỉ đủ.
Ngọc Khê lắc lắc đầu, nghĩ đến chuyện của . Hai năm nay giá trang sức tuy tăng gấp đôi nhưng theo đà lạm phát cũng tăng một nửa. Cô chọn một đôi vòng tay, hai sợi dây chuyền, đều là những món quá bắt mắt.
Ngọc Khê chọn xong, bỏ hộp, xuống lầu thì chỉ thấy ông nội Vương đang ở đó: "Ông nội, Quân Mân ạ?"
Ông nội Vương mới xuống lầu, : "Nó lên lầu . Cháu chọn xong ?"
Ngọc Khê ngại ngùng: "Còn phiền ông nội giúp bán ạ."
Ông nội Vương: "Được, cứ giao cho ông."
Ngọc Khê sờ cái túi, c.ắ.n môi: "Còn cái nữa, cũng bán ạ!"