Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 307: Bảo hổ lột da

Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:09:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt Từ Hối Hướng lóe lên: “Cô cứ việc , sẵn lòng giải đáp.”

 

Niên Quân Mân siết nhẹ tay Ngọc Khê, hiệu để hỏi. Trong lòng cũng đang bốc hỏa chẳng kém gì Ngọc Khê, tính kế ngay cửa nhà thế thật sự khó chịu. “Anh là con trai của Cát Lãng, tại nhận tổ quy tông?”

 

Sắc mặt Từ Hối Hướng hề đổi: “Các tra điều , chẳng ngạc nhiên chút nào. Được , thừa nhận, tính kế Lữ Ngọc Khê. Một tháng , thực sự lợi dụng cô , dùng cô con bài để thể lấy nhiều tiền hơn từ Cát Lãng. đó, đổi ý. hợp tác với Lữ Ngọc Khê. Vốn dĩ định đợi qua năm mới , nhưng nhắc đến thì luôn .”

 

Ngọc Khê nghĩ đến đủ phản ứng của Từ Hối Hướng, nhưng ngờ sẽ hào phóng thừa nhận một cách thản nhiên như .

 

Niên Quân Mân càng thêm cảnh giác. Người đàn ông tâm cơ thâm sâu hơn tưởng tượng. Anh ném một câu hỏi sắc bén: “Cho nên, cái bẫy mà Cát Lãng dựng lên, cả những chuyện xảy ?”

 

Từ Hối Hướng gật đầu thừa nhận: “Biết, hơn nữa còn chi tiết. nhà họ Trịnh đang tìm điểm yếu của Cát Lãng. Cát Lãng khôn ngoan, đừng tập đoàn Hằng Xa đang rung chuyển mà lầm tưởng, điều đó tổn hại đến gốc rễ của ông . Hợp tác ? lấy thứ , cho các thứ các cần. Nhà họ Trịnh báo thù, sẽ nội ứng.”

 

Ngọc Khê dò xét Từ Hối Hướng. Cô và Niên Quân Mân suy đoán đủ kiểu, nhưng vị trực tiếp ngửa bài ngay từ đầu. “Bảo hổ lột da (nhờ hổ lột da – ý chuyện thể, nguy hiểm), đạo lý chúng đều hiểu.”

 

Từ Hối Hướng xòe hai tay: “ cô hiểu lầm sâu. thừa nhận chuyện của Từ Vi là do sai khiến, nhưng đó cũng là lệnh của Cát Lãng, hơn nữa còn cô vạch trần. Ngoài chuyện đó , từng tính kế cô. À đúng, còn chuyện ở bệnh viện nữa, thừa nhận cách của đúng, xin .”

 

Sự cảnh giác của Niên Quân Mân lên đến đỉnh điểm. Bất kể là thật giả, việc Từ Hối Hướng tự chặt đứt đường lui của để xông pha thật sự đáng sợ. Anh lạnh: “Đến cha ruột của mà cũng hận thấu xương, loại như , đáng sợ đến mức đáng hận.”

 

Từ Hối Hướng bĩu môi: “Kẻ tám lạng nửa cân thôi, chẳng cũng nhận ruột ? Không cần thiết châm chọc . hận Cát Lãng, chẳng giấu giếm cả. Khi bêu riếu ngoài phố, ông ? Khi c.h.ế.t trong chuồng bò, ông ? từ nhỏ mắng là con hoang, nên hận ?”

 

Hốc mắt Từ Nguyệt đỏ hoe: “Mọi đừng hiểu lầm hai, hai hồi nhỏ khổ lắm.”

 

Biểu cảm của Ngọc Khê vẫn hề đổi. Lòng thương cảm của cô cũng phân . Cô là thù dai, bất kể là chuyện kiếp chuyện Từ Hối Hướng tính kế cô và Ngọc Thanh, mấy món nợ đều chạm vảy ngược của cô. Đồng cảm với rắn độc ư? Hừ!

 

Ngọc Khê đủ , cô dậy mở cửa: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu (đạo khác thể cùng mưu sự). Từ Hối Hướng, thù của là của , liên quan đến chúng . Mời về cho.”

 

Từ Hối Hướng mím môi: “Các báo thù ? Hừ, quả nhiên là con riêng, ngoài mặt thì tỏ thiết với kế, thực trong lòng chẳng quan tâm chút nào. Lữ Ngọc Khê, cô cũng đạo đức giả lắm.”

 

Ngọc Khê nhạo: “Nhà chúng chào đón họ Từ. Tạm biệt.”

 

Từ Hối Hướng nắm chặt tay: “Được, chúng .”

 

Nói , Từ Hối Hướng kéo Từ Nguyệt rời . Ngọc Khê đóng sầm cửa “rầm” một tiếng.

 

Đến tầng hai, Từ Hối Hướng buông tay Từ Nguyệt , chán ghét xoa xoa lòng bàn tay. Từ Nguyệt c.ắ.n môi, cúi đầu.

 

Từ Hối Hướng xuống lầu , Từ Nguyệt vội vàng đuổi theo. Đợi khỏi hành lang một đoạn xa, Từ Hối Hướng mới sầm mặt : “Em diễn lắm.”

 

Từ Nguyệt run lên: “Anh hai, em và ...”

 

Khóe miệng Từ Hối Hướng nhếch lên nụ chút khát máu: “Bọn họ vẫn khỏe, chỉ cần các ngoan ngoãn lời thì bọn họ sẽ khỏe mạnh.”

 

Từ Nguyệt cố nén nước mắt: “Em sẽ cố gắng.”

 

Từ Hối Hướng đầu về phía nhà Ngọc Khê, tay mân mê chiếc lắc tay trong túi áo, nắm c.h.ặ.t t.a.y , vẻ mặt quyết tâm đạt mục đích.

 

Trong nhà Ngọc Khê, Lôi Tiếu dám thở mạnh, sai chuyện: “Chị, em .”

 

Ngọc Khê xoa đầu Lôi Tiếu: “Em , một cô gái nhỏ ở nhà một thì nên mở cửa cho lạ, đặc biệt là buổi tối. Em sợ là , gan to thật đấy.”

 

Lôi Tiếu nghĩ mà thấy sợ, tay run run. Nếu thật sự là thì hối hận cũng muộn: “Em... sẽ thế nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-307-bao-ho-lot-da.html.]

Để Lôi Tiếu khắc cốt ghi tâm bài học , Ngọc Khê dọa dẫm: “Bây giờ kẻ chuyên thích theo dõi các cô gái nhỏ, tìm hiểu rõ quy luật sẽ canh, chờ thời cơ. Vào nhà cướp của là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ nảy sinh ý đồ xa thì đáng sợ bao. Cho nên hạn chế ngoài một , ở nhà cũng khóa kỹ cửa, ai gọi cũng mở. Trẻ con còn về thì ai đến cũng mở cửa đấy!”

 

Lôi Tiếu vốn dĩ đang sợ, câu cuối cùng bật .

 

Ngọc Khê trừng mắt: “Còn mặt mũi mà , học bài .”

 

“Biết ạ.”

 

Ngọc Khê cùng Niên Quân Mân trở về phòng ngủ chính. Ngọc Khê hỏi: “Anh thấy chuyện hôm nay thế nào?”

 

Niên Quân Mân trở xuống giường. Ngồi lâu chân khó chịu, điều chỉnh tư thế xong mới : “Chuyện ông ngoại hờ của em điều tra Cát Lãng là chuyện công khai, Từ Hối Hướng nhất định . Lần ở bệnh viện đ.á.n.h giá sai em nên phạm sai lầm ngu ngốc. Mới một tháng mà nắm rõ tính cách em như lòng bàn tay, ngửa bài ngay. Tâm cơ quá thâm sâu, là một nhân vật nguy hiểm. Sau trông chừng em thật kỹ.”

 

Ngọc Khê ghế: “Hắn cũng hiểu em . Hắn cho rằng em thu lưu Lôi Tiếu và Lôi Lạc là do mềm lòng, chỉ cần thẳng thắn giải thích nguyên do thì em nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ. lầm to lớn.”

 

Niên Quân Mân nhân cơ hội hỏi: “Hắn hiểu, cũng hiểu. Tại em nuôi Lôi Tiếu, cuối cùng thu lưu cả Lôi Lạc?”

 

Ngọc Khê bí hiểm: “Em mơ một giấc mơ, giấc mơ chẳng gì, nhưng trong mơ Lôi Tiếu, con bé đối xử với em , nên em nhớ kỹ.”

 

Niên Quân Mân mới tin: “Thôi, em thì hỏi nữa.”

 

Ngọc Khê hừ một tiếng, hỏi: “Từ Nguyệt xinh em xinh ?”

 

Niên Quân Mân nhíu mày: “Từ Nguyệt là ai?”

 

Thấy Niên Quân Mân thật sự giả vờ, Ngọc Khê : “Người cứu đấy!”

 

Niên Quân Mân “” một tiếng: “Sự chú ý của đều dồn hết Từ Hối Hướng , thật sự để ý đến Từ Nguyệt. Cô còn gọi Lữ, nghĩ đến là thấy tức. Anh cũng hỏi em, trai Từ Hối Hướng trai?”

 

Ngọc Khê trừng mắt: “Anh trả lời em .”

 

Niên Quân Mân ngoắc ngón tay: “Em đây, đây, gần chút cho .”

 

Ngọc Khê mắc lừa: “Anh thì em đây.”

 

Hai giằng co trong phòng ngủ, ai chịu nhường ai.

 

Niên Quân Mân co rúm đầu ngón tay: “Ái chà, chân đau quá, đau thật đấy, tê dại hết .”

 

Ngọc Khê vẫn tin: “Đừng hòng lừa em, em sẽ mắc mưu .”

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Niên Quân Mân nheo mắt, lăn lộn giường: “Đau thật mà, , Tiểu Khê, chúng bệnh viện.”

 

Ngọc Khê vội vàng tiến lên: “Để em đỡ dậy.”

 

Niên Quân Mân nắm lấy tay Ngọc Khê, dùng sức kéo một cái. Ngọc Khê nương theo đà, xoay ngã xuống, vỗ vỗ tay : “Tưởng em ngốc thật , mới từ bệnh viện về, phim chụp còn tay em đây , chẳng vấn đề gì cả.”

 

Niên Quân Mân ỉu xìu giường: “Em chê , trong lòng nhất định cho rằng Từ Hối Hướng trai hơn.”

 

Ngọc Khê nghiến răng: “Anh mà còn dám nữa là em chê thật đấy.”

 

Niên Quân Mân lập tức lành: “Em cứ coi như đ.á.n.h rắm . À đúng, đang định là, Tiểu Khê trong lòng , trong mắt đều là nhất. Em đoán xem, khuyết điểm lớn nhất của là gì?”

 

 

Loading...