Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 314: Đánh cho là đúng

Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:10:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê nhanh chóng lùi hai bước, né bàn tay đang vươn tới. Tên lái xe máy bỏ cuộc, quyết tâm giật bằng chiếc túi, rồ ga lao thẳng về phía Ngọc Khê.

 

Phản ứng cơ thể của Ngọc Khê còn nhanh hơn não bộ, cô chạy nhanh về phía con hẻm nhỏ. ngõ thì đầu ngõ bên chặn đường.

 

Cô cũng ngốc, phát hiện đây là cướp giật ngẫu nhiên mà là dự mưu. Người phía tiến lên, xe phía cũng chỉ chặn đường.

 

Cô ngược trở nên bình tĩnh, hai tay ôm túi, dựa tường, một tay luồn trong túi. Trong túi cô luôn mang theo đèn pin, miễn cưỡng thể coi là vũ khí.

 

Tiếng còi xe bim bim vang lên, Ngọc Khê theo hướng đó, một chiếc ô tô dừng ở đầu ngõ. Chẳng ngạc nhiên chút nào.

 

Từ Hối Hướng lao xuống xe hét lên: "Các gì đấy, báo cảnh sát !"

 

Vừa chạy về phía Ngọc Khê, tay cầm điện thoại di động như đang bấm , nhưng nhanh giật lấy điện thoại, đẩy Từ Hối Hướng lảo đảo lao trong ngõ.

 

Người xe máy cũng xuống xe, rút con d.a.o nhỏ từ trong túi , chĩa về phía Ngọc Khê: "Giao tiền đây."

 

Từ Hối Hướng chắn mặt Ngọc Khê: " tiền, các cứ nhắm , thả cô ."

 

Ngọc Khê: "......."

 

Vở kịch diễn cũng đạt đấy!

 

Hai tên cướp , tên cao to hét lên: "Bớt nhảm, hai chúng mày đừng hòng ai chạy thoát, giao tiền đây, nếu đừng trách bọn tao đao kiếm mắt."

 

Nói tên cao to lao tới giật túi của Ngọc Khê. Từ Hối Hướng va tên cao to, hai tay nắm chặt con dao, đầu hét với Ngọc Khê: "Chạy mau."

 

Ngọc Khê quan sát hai tên cướp. Tên cao to Từ Hối Hướng giữ chặt giãy bao nhiêu sức, tên thấp bé thì lăm lăm con dao, nhất thời gì.

 

Hai tên cướp thì cao to nhưng đều là gà mờ!

 

Ngọc Khê lấy đèn pin từ trong túi . May mắn là ngã , cô luôn mang theo đèn pin trong túi để soi đường lúc trời tối. Hôm nay vội quên bỏ , giờ dùng đến.

 

Ngọc Khê đá văng con d.a.o trong tay tên thấp bé, vung đèn pin đập mạnh cánh tay . Nhân lúc tên thấp bé ôm tay kêu rên, cô bồi thêm một cước nữa, thuận tay bẻ trật khớp cánh tay còn của .

 

Quay đầu , Ngọc Khê đảo mắt, miệng hét lên: "Anh buông tay ."

 

chiếc đèn pin trong tay sớm bay vèo qua, đập trúng cánh tay Từ Hối Hướng. Từ Hối Hướng đau điếng, buông tay .

 

Ngọc Khê chạy tới, dùng sức đẩy Từ Hối Hướng , một cú quật ngã qua vai quật ngã tên cao to xuống đất, khéo đè lên Từ Hối Hướng. Cô chỉ thấy một tiếng rên rỉ, giả vờ kinh ngạc: "Sao thế ? Anh bảo võ mà, cậy mạnh gì. Anh đến thì giải quyết xong từ lâu . Anh chứ!"

 

Từ Hối Hướng cảm thấy cánh tay sắp gãy lìa, n.g.ự.c đau nhói, kính mắt cũng vỡ , rõ biểu cảm của Lữ Ngọc Khê, nhưng giọng điệu thì vẻ kinh ngạc, giống như đang giả vờ: "... ."

 

Ngọc Khê "" một tiếng, tung một cú chặt gáy tên cao to, ngất xỉu ngay lập tức.

 

Cô mới lục điện thoại từ trong túi tên thấp bé , lưu loát bấm 110: "A lô, báo án, cướp của, địa điểm ở XXX..."

 

Từ Hối Hướng màng đau đớn: "Đỡ... đỡ dậy."

 

Tay Ngọc Khê run rẩy: "Tay hình như trật khớp , chỉ còn tay trái cử động thôi, kéo nổi. Anh chờ chút, để đá xuống."

 

Nói , Ngọc Khê tung một cước, tiện thể đá trúng đùi Từ Hối Hướng.

 

Từ Hối Hướng suýt xoa một tiếng. Trước khi Từ Hối Hướng kịp trở mặt, Ngọc Khê đá văng tên cao to xuống. Từ Hối Hướng ho khan dậy, một bên cổ tay sưng vù, âu phục bẩn thỉu, kính mắt vỡ nát, chật vật vô cùng.

 

Trong lòng Ngọc Khê thầm. Đã sớm đ.á.n.h một trận, dám tính kế cô , tự dâng cơ hội đến tận cửa, tay nặng một chút thì thật với bản . Cô giả vờ quan tâm hỏi: "Anh chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-314-danh-cho-la-dung.html.]

 

Từ Hối Hướng ảo não thổ huyết. Lữ Ngọc Khê thế mà thủ , đừng hai gã đàn ông bình thường, ba gã cũng vô dụng. Ngậm bồ hòn ngọt, : "Không , chỉ là vết thương nhỏ thôi."

 

Ngọc Khê "" một tiếng: "Hai tên cướp đáng hận quá, cướp của giữa ban ngày ban mặt, còn đ.á.n.h thương nặng thế . Lát nữa cảnh sát đến, đúng sự thật, thấy việc nghĩa hăng hái , tự tay tống bọn cướp tù. Nhất định phát huy tinh thần thấy việc nghĩa hăng hái của , đây là một phẩm chất cao thượng."

 

Từ Hối Hướng càng hộc máu. Hắn thiết kế vở kịch , kết quả chỉ đổi lấy bốn chữ "thấy việc nghĩa hăng hái ". Cái là sự cảm kích của Lữ Ngọc Khê cơ mà.

 

Ngọc Khê : "Còn nữa, cũng , chẳng chút ý thức nguy hiểm nào cả, còn chạy tới gọi điện thoại. Anh trong xe gọi là , chạy tới gì để giật điện thoại. Nếu phận hai quá chênh lệch, còn nghi ngờ các là cùng một bọn đấy, chuyên môn đến để hiến mạng ."

 

Từ Hối Hướng vội gật đầu: " suy nghĩ chu ."

 

Khóe miệng Ngọc Khê nhếch lên, nhanh che giấu : "Tay chứ? Anh xem phản ứng của cũng chậm quá, bảo né còn cứ lôi kéo."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Từ Hối Hướng nghiến chặt răng, một cánh tay sắp mất cảm giác : "Không , cô gọi 120 , đến bệnh viện."

 

Ngọc Khê "" một tiếng: "Phải biên bản chứ, là nhân chứng quan trọng, đúng sự thật đấy, nhất định tống bọn chúng vài năm."

 

Tên thấp bé ôm chân gào lên: "Tao..."

 

Từ Hối Hướng vội ngắt lời: " nhất định sẽ đúng sự thật, sẽ oan uổng cho ."

 

Tên thấp bé dám hé răng, tiếp tục gào .

 

Ngọc Khê bĩu môi, ngoài kế hoạch , cô xem Từ Hối Hướng giải quyết thế nào.

 

Công an đến nhanh, trong ngõ thấy cảnh tượng cũng ngẩn .

 

Ngọc Khê chỉ hai tên cướp: "Bọn họ cướp của, may mà luyện võ, nếu chắc cũng thương giống ."

 

Từ Hối Hướng dựa tường: "Đồng chí, thể cho khám , tay mất cảm giác ."

 

Công an: "À, , ."

 

Ngọc Khê vội tiến lên: "Tổng giám đốc Từ thấy việc nghĩa hăng hái , để đỡ ."

 

Nói là một tay đỡ, nhưng Từ Hối Hướng mới nhổm dậy một chút, Ngọc Khê kêu "á" một tiếng, giả vờ ngã xuống đất: "Xin... xin nhé, thật sự còn sức nữa, ngã đau chứ!"

 

Từ Hối Hướng mặt mày trắng bệch, ngã phịch xuống đất, đập trúng xương cụt, trong lòng bực tức vô cùng nhưng vẫn nhịn: "Không... ."

 

Ngọc Khê cảm thấy hả giận, cho giả vờ ngốc. Tiếc là công an đến đỡ dậy, chứ để cô đỡ thêm hai nữa thì ngã c.h.ế.t .

 

Đến đồn công an, khám thương . Tay Ngọc Khê là giả vờ đau nên tự nhiên , bác sĩ : "Có thể là trẹo, về xoa bóp là khỏi."

 

Ngọc Khê : "Cảm ơn bác sĩ!"

 

Tai cô vẫn luôn dỏng lên bác sĩ phòng bên cạnh : "Tiên sinh, tay trái của trật khớp, nắn , nhưng vẫn đến bệnh viện chụp phim kiểm tra xem ."

 

Trán Từ Hối Hướng lấm tấm mồ hôi. Tính kế bao nhiêu năm, hôm nay tiền mất tật mang, thương mà còn xử lý chuyện về : "Cảm ơn."

 

Ngọc Khê dậy: "Tổng giám đốc Từ, thể cố gắng biên bản chứ!"

 

Từ Hối Hướng : "Được."

 

Mắt Ngọc Khê lóe lên: "Tổng giám đốc Từ, một chuyện hiểu, hy vọng giải đáp giúp."

 

 

Loading...