Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 329: Quái dị

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:21:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê theo phản xạ nắm chặt cái bát trong tay, theo hướng giọng . Là quen, thế mà là Phó tổng Đông Phương. Ánh mắt phụ nữ vội vã, nếu cách nhất định, cô còn nghi ngờ bà sẽ lao tới cướp mất.

 

Uông Hàm tức c.h.ế.t. Bà còn kịp nghỉ ngơi vội vàng rời khách sạn, lượn lờ cả buổi chiều mà gặp , ngờ mới qua thì món đồ xuất hiện.

 

Đặc biệt là món đồ rơi tay vị hôn thê của Niên Quân Mân, càng khiến bà thêm buồn bực. Bà hiểu nổi, rõ ràng bà chiếm tiên cơ, những thứ bà vẫn thể .

 

Ngọc Khê thật sự cái bát gì đặc biệt: "Thật là khéo, đáng tiếc, bán."

 

Uông Hàm tức giận thôi, ánh mắt tham lam rời khỏi cái bát: " trả 60 vạn, bán cái bát cho , thật sự thích."

 

Ngọc Khê ngốc, thèm để ý đến Uông Hàm, cất cái bát . Cái bát ăn vạ , xem là bảo bối !

 

Uông Hàm vội vàng đuổi theo, hận thể đưa tay cướp, nhưng phía con nha đầu c.h.ế.t tiệt tài xế theo, ánh mắt tài xế như phòng trộm cướp.

 

Ngọc Khê vội , nơi mới mẻ, khắp nơi đều là sạp hàng nhỏ và cửa tiệm nhỏ, đường cũng ít đang mua bán đồ cổ. Trong đám thể thấy một ông chủ đến từ nội địa.

 

Trong túi cô chỉ còn 3000 đồng, tiếng rao hàng mở miệng là hàng vạn, mười mấy vạn, cô đều dám tới.

 

Đương nhiên, Phó tổng Đông Phương theo cô thì càng .

 

Tại một sạp hàng nhỏ bắt mắt bán lọ t.h.u.ố.c hít, Ngọc Khê xổm xuống, chỉ vì tấm bảng : Đồng giá một ngàn một cái, mặc cả.

 

Mười mấy cái lọ t.h.u.ố.c hít trông cổ xưa, chỗ còn hỏng.

 

Ngọc Khê mua đồ dựa duyên mắt, đưa tay mua một cái bằng sứ, trả tiền xong, càng cầm càng thấy ưng ý.

 

Một con phố cũng đến cuối đường, sắc trời cũng còn sớm, tài xế : "Nên về ạ."

 

Ngọc Khê cất lọ t.h.u.ố.c hít túi: "Được."

 

Trong lòng Uông Hàm như lửa đốt, mỗi thứ đều đặc biệt khó chịu. Bà chiếm tiên cơ, đó là của bà mới đúng.

 

Ngọc Khê khỏi khu phố, Uông Hàm nhịn chắn đường: "100 vạn, bán cho , cái giá cao đấy."

 

Ngọc Khê cau mày: "Bà xa như , còn mua? Sao cảm thấy bà giống như giá trị của nó . Nói thật, Phó tổng cho cảm giác kỳ quái."

 

Tim Uông Hàm treo lên: "Vậy , cô nghĩ nhiều , chỉ là cảm thấy duyên phận thôi."

 

Ngọc Khê nhếch khóe miệng: "Đáng tiếc, nó duyên với hơn. Tạm biệt."

 

Ngọc Khê lên xe, tài xế lập tức khởi động xe hòa dòng xe cộ. Cô đầu vẫn còn thể thấy dáng vẻ tức tối của Phó tổng Đông Phương.

 

Ngọc Khê lôi cái bát trong túi . Cái bát đen sì, thật là bẩn, chỗ biên giác sứt mẻ lớn. Nếu vì Uông Hàm, cô cũng chẳng thèm để ý đến nó.

 

Xe về tới đỉnh núi, Trịnh Mậu Nhiên về, đang ghế sofa. Thấy Ngọc Khê xách túi lớn túi nhỏ trở về: "Mua ít nhỉ."

 

Ngọc Khê giày : "Mang về cho bạn bè ạ."

 

Trịnh Mậu Nhiên ghét bỏ quần áo Ngọc Khê: "Bẩn quá, cháu cái gì thế."

 

Ngọc Khê Trịnh Mậu Nhiên, mắt sáng lên, chạy nhanh tới lấy cái bát trong túi : "Cháu cảm thấy là bảo bối, ông xem thử ?"

 

Lông mày Trịnh Mậu Nhiên nhíu chặt : "Bẩn quá."

 

Nói hiệu cho quản gia rửa sạch, với Ngọc Khê: "Đi quần áo ."

 

Ngọc Khê cúi đầu , quả thật bẩn. Cô đưa cả lọ t.h.u.ố.c hít cho quản gia rửa, vội vàng lên tắm rửa, bộ quần áo mới xuống.

 

Xuống đến tầng , Trịnh Mậu Nhiên cầm kính lúp soi cái bát. Rửa sạch sẽ, bộ cái bát lộ màu sắc vốn , hoa văn thanh hoa tả cá và tảo xung quanh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-329-quai-di.html.]

 

Ngọc Khê sang một bên: "Thế nào ạ? Là đồ thật ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên cũng chắc chắn lắm, cầm điện thoại lên: "Ta tìm tới xem."

 

Ngọc Khê : "Có khả năng là thật ạ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên hiếm lạ vuốt ve cái bát: "Ta cảm thấy là thật. Minh Tuyên Đức, mới gặp qua một ở viện bảo tàng. Thứ mấy năm nay thấy thị trường nữa."

 

Ngọc Khê cũng ý thức sự quý giá. Đồ cổ cũng cái gì cũng đáng giá, càng hiếm mới càng quý. Ngọc Khê cầm lọ t.h.u.ố.c hít: "Cái thì ạ? Cháu mua một ngàn đồng đấy."

 

Trịnh Mậu Nhiên cẩn thận đặt cái bát xuống, cầm lấy lọ t.h.u.ố.c hít. Cái dễ phán định hơn nhiều, ngước mắt Ngọc Khê. Ở thành phố G nhiều năm, chú trọng phong thủy, cũng tin cơ duyên và vận khí. Vận khí của con bé thật quá.

 

Từ lúc tiếp xúc với con bé , vận may của nó chịu . Có những trời sinh ưu ái: "Là thật."

 

Ngọc Khê kinh hỉ cầm lấy: "Là thật ạ, mười mấy cái đấy, cháu chỉ thấy cái hợp mắt, liếc mắt một cái là thích nên mua."

 

Trịnh Mậu Nhiên xong càng tin trời sinh vận khí : "Giữ !"

 

Ngọc Khê hỏi: "Cái bán bao nhiêu tiền ạ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên cầm lên kỹ : "Mười vạn là kịch kim."

 

Ngọc Khê chớp chớp mắt: "Cháu thể bán ở ạ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên cảm thấy con bé thiếu tiền, ông xem qua hoạt động của công ty, đừng bước lớn nhưng chắc đấy, cũng kiếm tiền: "Cháu thiếu tiền ?"

 

Ngọc Khê: "Ai mà chê tiền ít chứ."

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Giữ , thứ đợi mười mấy năm nữa sẽ tăng giá trị."

 

Ngọc Khê cũng tính toán riêng: "Mười mấy năm tiền tệ lạm phát, tăng gấp bốn thì cũng giống như bán bây giờ thôi. Cháu mười vạn, chừng thể tạo nhiều của cải hơn!"

 

Trịnh Mậu Nhiên sững sờ: "Giao cho , bán giúp cháu."

 

Ngọc Khê : "Cảm ơn, quá cảm tạ ông."

 

Trịnh Mậu Nhiên nhếch khóe miệng. Con bé hiếm khi cảm ơn. Mấy năm nay tiếp xúc, tính tình con bé ông nắm rõ trong lòng bàn tay. Ông và Tiểu Cầm quan hệ hòa hoãn, tuy rằng thể tha thứ nhưng bình thường ở chung là , món đồ của con bé ông cũng nhận lời giúp.

 

Bạn của Trịnh Mậu Nhiên một lúc nữa mới đến, Ngọc Khê đói bụng.

 

Trịnh Mậu Nhiên : "Ăn cơm ."

 

Ngọc Khê vội dậy theo. Ngồi bàn cơm, thật, nếu khúc mắc, Trịnh Mậu Nhiên tay mua chuộc một thì quá dễ dàng, bàn cơm nhiều món cô thích.

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Đồ đạc mua xong , cháu còn nữa ?"

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Ngọc Khê lắc đầu: "Không chỗ nào để ạ, cháu cũng ."

 

Trịnh Mậu Nhiên suy nghĩ một chút: "Ngày mai cùng để mở mang kiến thức."

 

Ngọc Khê: "Được ạ!"

 

Quản gia chớp mắt. Ông chủ ăn cơm bao giờ chuyện, hôm nay phá lệ nhiều. Là quản gia thâm niên, ông hiểu rõ gia đình chủ nhân, ông chủ thích cô cháu gái ngoại lai cùng huyết thống .

 

Sau bữa ăn, bạn của Trịnh Mậu Nhiên liền đến. Hai ông lão một câu dán mắt cái bát, kính lúp soi soi , thảo luận vài mới đưa kết luận.

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Là thật ?"

 

 

Loading...