Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 335: Nhận ra
Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:27:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Quân Mân vội dậy bật thêm đèn: "Em về ."
"Anh thế? Sáng nay còn vui vẻ lắm mà."
Niên Quân Mân vuốt mặt: "Rõ ràng lắm ?"
Ngọc Khê chỉ gương: "Tự thì , vẻ mặt rõ ' vui', sống chớ gần. Anh ít khi thế lắm, ai chọc giận ?"
Niên Quân Mân kéo khóe miệng, còn khó coi hơn .
Ngọc Khê: "Đừng gượng ép nữa, tướng từ tâm sinh, trong lòng vui thì cũng chẳng vui nổi ."
Niên Quân Mân buông tay: "Ăn cơm , bưng cơm."
Lời đến bên miệng Ngọc Khê nuốt trở về. Cô ít khi thấy Niên Quân Mân như . Thôi bỏ , thì cô cũng chẳng hỏi . Người , đôi khi cứ thích tự gánh vác.
Ăn cơm xong, Ngọc Khê rửa bát xong thì thấy cửa phòng ngủ chính đóng.
Niên Quân Mân ngửa giường, hai tay gối đầu, mím môi. Anh nhận nhầm, Uông Hàm, nhất định là bà . Cho dù nhiều năm trôi qua, ký ức mơ hồ, cũng sẽ nhận sai. Anh lật , nghĩ đến bố.
nhịn mà nghĩ, Uông Hàm trở , thì Niên Phong cũng trở . Anh rơi rối rắm, nên cho ông nội ? Rõ ràng trong lòng tự nhủ rằng ông nội mong gặp con trai.
trong lòng một rào cản vượt qua , đang chờ đợi, thể là nhận nhầm.
So với sự rối rắm của Niên Quân Mân, Uông Hàm thuộc về trạng thái kinh hãi. Bà ngờ trùng hợp đến thế, lúc dừng xe thể chạm mặt trực diện với Niên Quân Mân. Bà cẩn thận nhớ , rốt cuộc nó nhận bà .
Lúc bốn mắt , dừng bao lâu bà nhớ rõ, Niên Quân Mân bà chằm chằm, đó nhanh chóng lên xe mất. , chính là mất .
Nếu thì chắc là nhận bà , nhất định , bà tự hù dọa , đứa trẻ năm tuổi thì nhớ bao nhiêu chứ.
Niên Phong bước phòng ngủ, thấy vợ bàn trang điểm nhúc nhích: "Đang nghĩ gì thế?"
Uông Hàm giật , nắm chặt chiếc lược: "Nghĩ chuyện đường Tài Nguyên, ngờ Trịnh thị tiếp quản."
Niên Phong: "Chúng cướp hai dự án của họ, Trịnh thị đổi sang cái khác cũng là lẽ thường."
Uông Hàm ậm ừ một tiếng. Có lẽ do bà đổi nên chủ sở hữu dự án đường Tài Nguyên cũng đổi theo. Không cam lòng chút nào, một cái đường Tài Nguyên còn kiếm nhiều tiền hơn cả hai dự án cộng .
Niên Phong đột nhiên hỏi: "Về nước lâu như , em tin tức gì của Quân Mân ?"
Chiếc lược tay Uông Hàm rơi xuống bàn trang điểm: "Cái... cái gì?"
"Quân Mân vẫn luôn do em điều tra, tra tin tức gì mới ?"
Uông Hàm cúi đầu, cố gắng để chồng thấy mặt: "Không . Có một câu em vẫn luôn nên ."
"Em ."
"Nhiều năm như , năm đó nó bỏ mới năm tuổi, hơn hai mươi năm, nó còn sống cũng chừng."
Trong lòng Niên Phong như đ.ấ.m một cú, vô hạn tự trách: "Là của , lúc lạnh mặt dọa nó thì nó cũng sẽ bỏ . Đứa bé đó nhạy cảm, tất cả là của . Em ngủ , sang thư phòng."
Uông Hàm nắm chặt tay. Nhiều năm như , ký ức về Niên Quân Mân trong lòng chồng bà ngược càng ngày càng khắc sâu, tự trách càng sâu, hồi ức càng nhiều. Để ý như , nếu thật sự trở về, liệu còn chỗ cho con bà ?
Sáng sớm hôm , Ngọc Khê đang giày chuẩn đến công ty thì Niên Quân Mân một đêm suy nghĩ, rốt cuộc ông nội quan trọng hơn, sự rối rắm của chẳng là gì cả, bèn gọi Ngọc Khê: "Chúng về đại viện một chuyến."
Ngọc Khê nghi hoặc đầu : "Không hôm qua mới về ? Chẳng lẽ ông nội, các ông khỏe?"
Niên Quân Mân lắc đầu: "Không , chuyện với ông nội."
Ngọc Khê nhớ , hôm nay cũng việc gì: "Được, mua chút trái cây ."
Hai siêu thị mua ít trái cây và đồ bổ, đến đại viện lúc 8 giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-335-nhan-ra.html.]
Ông nội Niên đang dọn dẹp mảnh đất trong sân, sắp sang tháng Năm , phủ nilon mỏng lên thì rau củ cũng thể thu hoạch sớm hơn một chút.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ông cụ thấy hai Ngọc Khê cùng về thì vui lắm, vỗ tay phủi đất: "Hai đứa về là , còn mua đồ ăn gì."
Niên Quân Mân hỏi: "Ông nội nhà ạ?"
Ông nội Niên rửa tay đáp: "Đang ở trong phòng báo đấy, cháu bảo xem ông lười kìa, ông bảo dọn dẹp cùng mà chịu."
Ngọc Khê bật , ông nội Vương đúng là việc đồng áng đến phát sợ , năm đó quá nhiều nên ám ảnh, sống c.h.ế.t chịu động nữa.
Ông nội Vương thấy tiếng động bên ngoài, mở cửa : "Đứng ngoài đó cái gì thế, mau ."
Ngọc Khê xách trái cây tủ lạnh, lấy một ít rửa sạch bưng , Quân Mân đang trầm mặc: "Không bảo việc , ?"
Niên Quân Mân ngẩng đầu với ông nội Vương: "Hôm qua, cháu thấy Uông Hàm."
Trái cây trong tay ông nội Vương rơi xuống bàn , thấy Uông Hàm cũng tương đương với việc thấy con trai: "Thật ?"
Niên Quân Mân chợt hồn, mải nghĩ cách mà quên mất ông nội Vương chuyện Niên Phong nước ngoài.
Ông nội Niên thở dài: "Để cho, sự tình là thế ..."
Trong lòng ông nội Vương hiểu rõ: "Các cũng là vì nghĩ cho , đều hiểu cả. Quân Mân , nhiều năm như , khi nào cháu nhận nhầm ?"
Ông nội Niên cũng : " , ông đặc biệt cho điều tra, tên Uông Hàm và Niên Phong, thể là nhầm thật đấy."
Niên Quân Mân nhớ : "Cháu sẽ nhận nhầm . Ông nội, khả năng nào bọn họ dùng tên tiếng Trung ?"
Ông nội Niên sững sờ, vỗ tay cái đét: " , còn tên tiếng Anh, nếu nhập quốc tịch khác thì chuyện đó thể xảy ."
Ông nội Vương chút vui: "Nhập quốc tịch khác , còn về gì nữa!"
Ông nội Niên: "Tư tưởng của ông còn phong kiến hơn đấy. Có tin tức là chuyện , chứng tỏ bọn họ về . Ông xem, đều thể gặp Quân Mân, rốt cuộc thì duyên phận cha con vẫn sâu nặng. Nói chừng, chẳng bao lâu nữa các sẽ đoàn tụ."
Ông nội Vương vẫn luôn cháu trai, trong lòng ông nghi hoặc, năm đó rốt cuộc cháu trai bỏ rơi như thế nào.
biểu cảm của cháu trai, ông cũng đoán suy nghĩ của nó. Cháu trai chủ động chuyện Uông Hàm, chẳng lẽ là ông nghĩ nhiều ?
Ngọc Khê mới là sốc nhất. Hóa tâm sự ngày hôm qua của Quân Mân là do thấy Uông Hàm.
Cô quá hiểu Quân Mân, nếu trong lòng khúc mắc thì sẽ tâm sự nặng nề, buồn bực vui như thế. Cô nhịn đưa tay nắm lấy tay Quân Mân, đau lòng cho !
Chuyện năm đó, Quân Mân nhất định là chút ấn tượng. Cô quả thực tò mò, nhưng nỡ bóc trần vết sẹo của Quân Mân, cô chỉ thể một việc là lặng lẽ ở bên cạnh .
Buổi trưa, hai Ngọc Khê ở đại viện ăn cơm. Buổi chiều, Niên Quân Mân việc ngoài.
Ngọc Khê trở công ty, Nhiễm đặc trợ đợi cả buổi sáng: "Cuối cùng cô cũng về ."
Ngọc Khê: "Buổi sáng về đại viện."
Nhiễm đặc trợ: "Ông chủ cô về thì qua đó một chuyến."
"Chuyện gì ?"
Nhiễm đặc trợ lắc đầu: " cũng ."
Ngọc Khê nghĩ ngợi, chắc là chuyện sách vở: " xem qua công ty việc gì ."
Công ty hai văn kiện cần ký tên, ký xong cô mới rời .
Đến nơi, Ngọc Khê đợi hơn một tiếng đồng hồ, Trịnh Mậu Nhiên vẫn đang họp. Ngồi mãi cũng chán, cô nhịn dậy đến bên cửa sổ. Văn phòng của Trịnh Mậu Nhiên tầm thật .
Đứng một lúc, cô xoay , lơ đãng thấy tờ giấy bàn việc, mới lật xem xong nên cũng đậy , cô thấy hai chữ Đông Phương.