Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 342: Nhục nhã
Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:17:11
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng điệu Niên Quân Mân chút gấp gáp: "Trông như thế nào? Bà thấy ở ?"
Tôn Thiên Thiên lau nước mắt: "Mẹ thấy ở trung tâm thương mại, sẽ nhận nhầm . Mẹ nhớ đôi mắt đó, cô chạm mặt trực diện với nhưng giả vờ như quen . Cảm giác của sẽ sai, nhất định là cô ."
Niên Quân Mân mím môi, chỉ nhớ đôi mắt thì tìm : "Chúng sẽ điều tra, bà nghỉ ngơi , chúng về đây."
Nói xong, Niên Quân Mân dậy. Tôn Thiên Thiên ôm mặt, vùi đầu hai tay nức nở.
Ngọc Khê thở dài. Chuyện đến nước , đáng hận nhất chính là kẻ màn, hại Quân Mân từ nhỏ lưu lạc, hại Tôn Thiên Thiên mang tiếng cả đời.
Trên đường về, Niên Quân Mân mím môi : "Lần thấy Uông Hàm ăn mặc sang trọng, lái xe xịn, cuộc sống vẻ tệ."
Ngọc Khê: "Cho nên, Niên Phong và bà sống ."
Niên Quân Mân gật đầu: " !"
Sau đó trong xe ai gì nữa, luôn trầm mặc. Lượng tin tức hôm nay quá lớn, cần tiêu hóa thật kỹ.
Nhờ sự giúp đỡ của ông nội Niên, tiến độ của Niên Quân Mân nhanh. Mới ba ngày , Ngọc Khê thấy danh sách thanh niên trí thức xuống nông thôn, chỉ ở thôn mà còn ở mấy thôn lân cận.
Ngọc Khê lật xem: "Nhiều thế , hơn ba mươi ."
Niên Quân Mân cầm bút chỉ danh sách: "Có một đến khi Tôn Thiên Thiên rời thì tính, thực cũng nhiều lắm, mười mấy thôi. Trừ đàn ông, chỉ còn năm nữ thanh niên trí thức. Thật trùng hợp, bọn họ đều đang ở thủ đô, năm đó cùng một đợt đến đây."
"Anh tìm ?"
Niên Quân Mân: "Chờ thêm hai ngày nữa. Đáng tiếc, đàn ông năm đó lo liệu thủ tục về thành cho Tôn Thiên Thiên c.h.ế.t trong tù, manh mối đứt đoạn."
Ngọc Khê: "Còn nhà của ông thì ?"
"Người nhà ông nước ngoài ."
Được , manh mối đứt hẳn.
Niên Quân Mân : "Tài liệu về Uông Hàm cũng lấy . Bà và Niên Phong học cùng một trường, đây là mối liên hệ duy nhất, ngoài còn liên hệ nào khác."
"Vậy còn nhà của bà ? Hình như vẫn luôn tra ."
Niên Quân Mân : "Bà lớn lên ở nhà bác cả, bố mất sớm nên gửi nuôi ở đó. Gia đình bác cả bà liên lụy, hai bác đều mất, họ thì cắm rễ ở vùng Đại Tây Bắc."
Trong lòng Ngọc Khê vẫn còn khúc mắc với Uông Hàm, chỉ cần liên quan đến Uông Hàm là cô liền nghĩ theo thuyết âm mưu: "Do Uông Hàm ?"
"Cái cũng , chuyện năm đó khó điều tra, đặc biệt là gia đình bác cả bà phần t.ử trí thức quan trọng, càng ai chú ý."
Ngọc Khê: "Trong lòng em, bà là hình tượng kẻ , em nghi ngờ là do bà ."
"Cái cũng . Theo tài liệu điều tra, gia đình bác cả đối xử với bà cũng , từng để thiếu ăn thiếu mặc, còn nuôi cho ăn học."
Ngọc Khê bĩu môi: "Có một , dù đối xử công bằng thì họ cũng cho là bất công. Nếu bà mang lòng oán hận thì năm đó thể đưa Niên Phong về, tại họ ? Những điều đều là nghi vấn."
Tay Niên Quân Mân khựng : "Em đúng."
Ngọc Khê: "Tôn Thiên Thiên gặp mấy thanh niên trí thức , ?"
"Đi chứ, còn em?"
"Đương nhiên là ."
Hai ngày , Niên Quân Mân hẹn , địa điểm do Tôn Thiên Thiên chọn, là một nhà hàng tiếng ở thủ đô.
Hai Ngọc Khê đón Tôn Thiên Thiên. Tôn Thiên Thiên ăn diện kỹ càng, tóc cũng nhuộm , trông trẻ vài tuổi.
Tôn Thiên Thiên Lâm Mẫn chèn ép riết nên mất hết tự tin: "Khó coi lắm ?"
Ngọc Khê: "Khá đấy chứ."
Tôn Thiên Thiên vui vẻ, lục tìm một cái túi: "Cái cho con, mua túi xách, thấy cái hợp với con."
Ngọc Khê: "........ Không cần , con túi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-342-nhuc-nha.html.]
Túi của cô cũng , mua ở thành phố G.
Tôn Thiên Thiên gượng: "Vậy , giữ dùng."
Niên Quân Mân đồng hồ: "Đi thôi!"
Trên đường đến nhà hàng, Tôn Thiên Thiên căng thẳng. Bà ngờ gặp những quen cũ, giờ bà vẫn luôn trốn tránh mà thôi.
Xe đến nhà hàng, xuống xe, Ngọc Khê chỉ về phía : "Ông nội."
Niên Quân Mân theo: " thật kìa."
Ngọc Khê giờ, còn 40 phút nữa mới đến giờ hẹn, với Tôn Thiên Thiên: "Chúng con , lát nữa sẽ đến phòng bao tìm bà."
Tôn Thiên Thiên chút lo lắng: "Các con nhanh lên nhé."
Không cùng, bà sợ.
Hai Ngọc Khê đuổi theo ông nội Vương: "Ông nội."
Ông nội Vương: "Các con tới ăn cơm ?"
Niên Quân Mân : "Xử lý chút việc thôi ạ, còn ông nội?"
Ông nội Vương hiệu cho hai xuống: "Ông đến gặp một bạn già, mới từ nước ngoài trở về, các con cũng gặp mặt một chút ."
Ngọc Khê tò mò, nhanh thấy tới. Ông lão một mà còn dẫn theo . Cô chớp chớp mắt, ánh mắt dừng đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
Ông lão : "Ngại quá đến muộn, thằng con nhà yên tâm về , cứ nhất quyết đòi tự đưa đến đây."
Ông nội Vương: "Đó là do con cái hiếu thuận, mau ."
Ông lão hai Ngọc Khê: "Hai vị là..."
Ông nội Vương giới thiệu: "Cháu trai và cháu dâu , thế nào, đôi chứ hả!"
Ông lão quá hiểu chuyện nhà họ Vương: "Cháu trai?"
Ông nội Vương : " , cháu trai ruột. Ông ở nước ngoài nên kịp kể với ông, xảy ít chuyện, cũng may kết quả đều ."
Hai ông lão ôn chuyện cũ, ông nội Vương kể hết những chuyện xảy . Ông lão thốt lên: "Trời ơi, còn chuyện nữa . Phim truyền hình ông đóng khi nào thì chiếu?"
Ông nội Vương: "Mùa thu , vì chút chuyện nên hoãn một năm."
Ông lão ha ha: "Thằng con nhà là đạo diễn, ở nước ngoài cũng mấy bộ ."
Ngọc Khê rốt cuộc cũng nhớ là ai, cô từng thấy tạp chí, là đạo diễn Hoa, đoạt ít giải thưởng quốc tế lớn, lợi hại.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ông nội Vương : "Vậy , cháu dâu là biên kịch đấy."
Hai ông lão càng chuyện càng nhiều, đàn ông việc nên . Ngọc Khê giờ: "Ông nội, bọn cháu cũng , sắp đến giờ hẹn."
Ông nội Vương xua tay: "Đi ."
Niên Quân Mân: "Lát nữa xong việc cháu đưa ông về."
Ông nội Vương từ chối: "Không cần , chúng còn chỗ khác dạo một chút, cháu cứ việc của cháu ."
Ngọc Khê và Niên Quân Mân lên lầu. Cửa phòng bao khép hờ, để lộ một khe hở, thể thấy tiếng chuyện bên trong, vài , xem đều đến đông đủ.
Tay Ngọc Khê đặt lên tay nắm cửa, chỉ thấy bên trong giọng điệu châm chọc: "Tôn Thiên Thiên, bọn Vương Thù phá sản , cô ly hôn, chồng tù. Thật ngờ cô hẹn chúng đây, ăn mặc sang trọng thế , hả, nhanh như tìm mối khác ? Cái tính lẳng lơ của cô đúng là sửa nhỉ! Niên Phong đúng là xui xẻo tám đời mới cưới cô."
Một giọng khác vang lên: "Nhìn chị kìa, sửa cái gì chứ, thói quen mà."
Tôn Thiên Thiên rơi hoảng loạn. Bà cứ tưởng chuyện của , ngờ rõ, bóc trần ngay mặt . Da mặt nóng ran, cảm giác hổ ùa về khiến bà càng thêm chỗ dung , nắm chặt túi xách: "Không hẹn các , ."
"Không cô thì còn thể là ai? cho cô , chúng sảng khoái đồng ý đến đây chính là xem cô thê t.h.ả.m đến mức nào. Không ngờ cô sống cũng tệ, lớn lên xinh lẳng lơ đúng là lợi thật."
Niên Quân Mân híp mắt, nắm tay vợ, đẩy cửa bước : "Là hẹn các ."