Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 347: Suy nghĩ linh tinh

Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:17:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê xong, bước cửa tòa nhà, cẩn thận đặt túi đồ xuống chân lao nhanh ngoài. Người đang nấp trong bụi hoa thấy liền nhanh chóng bỏ chạy.

 

Gã đàn ông phản ứng cực nhanh, là dân nghề. Ngọc Khê đuổi theo đến tận cổng lớn thì lên xe tẩu thoát.

 

Lôi Tiếu yên tâm, chạy theo hỏi dồn: "Chị, chị ?"

 

Ngọc Khê thở hổn hển, giọng đầy vẻ cam lòng: "Chị . Không ngờ trong khu nhà kẻ theo dõi."

 

Lôi Tiếu mím môi: "Chị là ai ạ?"

 

Ngọc Khê ôm lấy Lôi Tiếu vỗ về: "Thôi, về nhà nào."

 

để Lôi Tiếu lo lắng nên thêm: "Mấy ngày em cứ thả lỏng , đừng tự tạo áp lực, thế thi cử mới đạt kết quả ."

 

Lôi Tiếu chỉ tay đầu: "Những gì cần học, cần , em ghi nhớ hết đầu . Hai ngày tới, em sẽ chỉ xem phim truyền hình thôi."

 

"Được."

 

Buổi tối, Ngọc Khê nấu một bữa thịnh soạn. Lôi Tiếu gặm miếng gà hỏi: "Chị ơi, thi xong em cùng chị ?"

 

Ngọc Khê đáp: "Đợi điểm thi xong, em cứ về thẳng quê, chị sẽ đợi em ở đó."

 

Lôi Tiếu vui vẻ reo lên: "Vâng ạ."

 

Đợi đến khi Lôi Tiếu ngủ say, Ngọc Khê mới kể cho Quân Mân chuyện xảy ban ngày.

 

Niên Quân Mân tỏ hề ngạc nhiên: "Sáng nay cũng thấy ."

 

Ngọc Khê chợt hiểu : "Có em bứt dây động rừng ? Anh bắt dẫn dụ kẻ ?"

 

Niên Quân Mân nắm tay vợ, kéo mạnh một cái để cô ngã lòng : "Không , Uông Hàm gặp , bà nhất định sẽ còn , em cứ yên tâm."

 

Ngọc Khê nghĩ ngợi thấy cũng đúng, cô rúc lòng Quân Mân thủ thỉ: "Thủ đô lớn lớn, nhỏ cũng chẳng nhỏ, liệu bà sẽ ở nhỉ?"

 

Niên Quân Mân khẳng định: "Chỉ cần còn ở thủ đô, nhất định sẽ tìm ."

 

Ngọc Khê cảm thán Uông Hàm lẩn trốn quá kỹ, nhanh chóng vỗ bàn tay đang ôm ngày càng chặt của Quân Mân: "Buông tay , em về ngủ đây."

 

Niên Quân Mân cọ cằm lên trán vợ: "Ở với thêm lúc nữa . Mấy hôm nay trong lòng em chỉ mỗi Lôi Tiếu, chẳng thèm để ý gì đến cả."

 

Ngọc Khê chun mũi trêu: "Em ngửi thấy mùi giấm chua nồng nặc đây. Anh cũng thật là, đến giấm của ai cũng ăn ."

 

Niên Quân Mân giở thói ăn vạ: " thế, chính là cái hũ giấm to đấy. Quen với thế giới hai , mặc kệ, em đây với thêm lúc nữa."

 

Ngọc Khê đỏ mặt: "Bỏ tay khỏi eo em ngay."

 

"Không bỏ. Vợ , mấy ngày ôm, phát hiện eo em nhỏ ."

 

Ngọc Khê nhéo mạnh phần thịt mềm lưng Quân Mân: "Im miệng, buông tay ngay. Lát nữa thấy em về phòng, Cười Cười suy nghĩ linh tinh đấy."

 

"Chúng trong sáng mà, Lôi Tiếu sẽ nghĩ bậy ."

 

Sức Ngọc Khê bằng Niên Quân Mân, đặc biệt là khi chân hồi phục khá nhiều, gần như bình thường nếu kỹ. Về khoản sức lực, cô đấu .

 

Cuối cùng, Ngọc Khê thực sự mệt mỏi rã rời. Cô bận ôn thi thời hạn, lo việc công ty, bao nhiêu chuyện dồn khiến cô kiệt sức.

 

Cô ngủ lúc nào , dường như chẳng còn sức lực để giằng co với Quân Mân nữa, nhắm mắt là chìm giấc ngủ.

 

Niên Quân Mân cảm giác bàn tay phía buông lỏng, cúi đầu thấy vợ ngủ say, trái tim đập thình thịch vì xúc động. Anh nhắm mắt , định thêm một lát sẽ đưa vợ về phòng.

 

nhắm mắt, cơn buồn ngủ cũng ập đến. Anh giấu vợ nhiều việc, tập phục hồi chức năng, còn lo điều tra Uông Hàm. Vợ trong lòng như liều t.h.u.ố.c ngủ hữu hiệu nhất, ngủ say như c.h.ế.t, lay cũng chẳng tỉnh.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Sáng hôm , Ngọc Khê tỉnh dậy . Đưa tay sờ soạng thấy sai sai, giường ! Cô choàng mở mắt, bắt gặp ngay nụ của Niên Quân Mân. Ký ức ùa về, cô day trán: "Anh đúng là ý đồ , đưa em về phòng?"

 

Niên Quân Mân tỏ vẻ vô tội: "Anh định đưa em về đấy chứ, chỉ ôm thêm một lát thôi, kết quả cũng ngủ quên mất. Có cạnh ngủ ngon thật đấy, chào buổi sáng."

 

Ngọc Khê nghiến răng: "Anh ngủ ngon thì cũng cần ôm em chặt thế, ngộp thở c.h.ế.t ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-347-suy-nghi-linh-tinh.html.]

Niên Quân Mân cuối cùng cũng hiểu câu "quân vương bất tảo triều" khi mỹ nhân trong lòng. Cảm giác ngủ một hai đúng là khác hẳn .

 

Đợi Niên Quân Mân buông tay , Ngọc Khê day trán thở dài: "Lần thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tội ."

 

Niên Quân Mân giường: "Có gì giải thích. Hai chúng ở chung cũng ngót nửa năm , Lôi Tiếu nghĩ linh tinh thì cũng nghĩ từ lâu . Nói chừng các bậc phụ cũng nghĩ chứ, chẳng qua là họ tin tưởng nhân phẩm của chúng thôi."

 

Ngọc Khê véo má Niên Quân Mân: "Da mặt dày thật đấy, da mặt em mỏng lắm, hừ."

 

Nói cô đẩy cửa bước . Vừa lúc cửa chính mở , Lôi Tiếu mặc đồ thể thao bước , ánh mắt trong veo chút gợn sóng, : "Chị, em chạy bộ mua quẩy và sữa đậu nành , sáng nay cần nấu cơm ạ."

 

Ngọc Khê thấy thì hiểu ngay, đúng như Quân Mân , trong lòng đều mặc định hai họ ở bên là chuyện bình thường.

 

Ăn sáng xong, Ngọc Khê và Niên Quân Mân cùng rời .

 

Vừa đến trường, Ôn Vinh tìm tới: "Đàn chị, vé tàu đặt xong , em mang qua cho chị đây. Hai vé, ngày mồng mười."

 

Ngọc Khê nhận lấy vé tàu: "Sao đích mang tới thế?"

 

Ôn Vinh xòe tay: "Em gần một năm nay về trường , thủ tục bảo lưu chứ !"

 

Ngọc Khê: "......."

 

thật, nhóc từ lúc khai giảng đến giờ mấy khi ở trường !

 

Ôn Vinh tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Đợi em phim nữa sẽ ngoan ngoãn về học. Sao đại học cho nhảy lớp nhỉ, tiếc quá mất."

 

Ngọc Khê giật khóe miệng: "Thế bao giờ mới phim nữa?"

 

Ôn Vinh gãi đầu: "Ha ha, nghĩ . Thôi em thủ tục bảo lưu đây, nhanh là đuổi học mất. Em nhé."

 

Ngọc Khê vẫy tay chào tạm biệt. Cậu nhóc tâm trí bay xa quá .

 

Cô tự nhủ cố gắng thêm chút nữa, sắp sang năm tư , lúc đó thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Tính ngày tháng, thời gian của cô thật sự gấp rút.

 

Buổi trưa tan học, cô vội vàng tìm sư phụ. Tại văn phòng Hách Phong, trêu chọc: "Hách Phong, bận rộn của ông đến kìa."

 

Ngọc Khê chút ngượng ngùng, chào hỏi từng một.

 

Hách Phong đặt tập tài liệu xuống: "Đến hỏi chuyện thi cử hả?"

 

Ngọc Khê gật đầu: "Vâng ạ, mùng mười là con ."

 

Hách Phong : "Con phim ý nghĩa nên nhà trường mới đặc cách cho, nhưng cũng chỉ thôi đấy."

 

Ngọc Khê hỏi: "Vậy khi nào thì bắt đầu thi ạ?"

 

Hách Phong nhướng mày: "Xem con học xong hết hả?"

 

Ngọc Khê gật đầu: "Vâng."

 

"Được, ngày mai thi luôn . Thi xong thì cũng đến lúc Lôi Tiếu thi đại học ."

 

Ngọc Khê tươi: "Cảm ơn sư phụ."

 

Hách Phong bật : "Lôi Tiếu về thì tối nay qua nhà ăn cơm nhé. Cô cả của con nhắc mãi, bảo con và Linh Linh, hai đứa bận đến mức chẳng thấy bóng dáng . Linh Linh thì càng tệ, ở thủ đô mấy ngày bay mất."

 

Ngọc Khê lè lưỡi: "Dạo bọn con bận. Tối nay bọn con nhất định sẽ đến ạ."

 

Tối hôm đó ăn cơm xong, chơi thêm một lúc Ngọc Khê mới về nhà.

 

Vì sắp thi nên Niên Quân Mân đành vợ về phòng bên cạnh. Cô đơn gối chiếc, quen giờ một thật khó ngủ.

 

Lôi Tiếu cứ qua bên cạnh Ngọc Khê khiến cô tài nào tập trung sách : "Đừng nữa, chuyện gì thì ."

 

Lôi Tiếu ấp a ấp úng: "Chị, cái đó..."

 

 

Loading...