Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 348: Thuần túy

Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:17:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê trừng mắt: "Đừng lề mề, việc gì thì mau."

 

"Các bạn trong lớp bảo nghiệp tổ chức du lịch, các bạn mời em cùng. Em nên ."

 

Ngọc Khê cứ tưởng chuyện gì to tát, cô giật cả : "Ký ức thanh xuân là vô giá, em thì cứ , cơ hội hiếm , bỏ lỡ sẽ tiếc nuối đấy. Bạn bè cấp ba là thuần túy nhất, đều cùng học tập để đổi vận mệnh. Lên đại học là bước một xã hội thu nhỏ, phức tạp hơn nhiều, tình bạn thuần túy như thế đáng trân trọng lắm."

 

Lôi Tiếu hớn hở: "Vậy em cũng ."

 

Ngọc Khê hỏi: "Có những ai ?"

 

Lôi Tiếu xòe ngón tay đếm: "Đông lắm ạ, hơn một nửa lớp đều , cả thầy cô giáo nữa."

 

Lúc Ngọc Khê mới thở phào nhẹ nhõm. Đông thì , chỉ sợ mấy đứa trẻ trời cao đất rộng tự với thì nguy: "Chị đồng ý cho , nhưng cũng dặn dò em vài câu. Con gái ngoài cẩn thận một chút, lòng phòng thể , những kẻ trông vẻ vô hại mới là nguy hiểm nhất."

 

Nói , cô lấy tập tài liệu trong ngăn kéo đưa cho Lôi Tiếu: "Em , ghi nhớ kỹ đầu."

 

Lôi Tiếu ngoan ngoãn nhận lấy.

 

Nửa tiếng , Lôi Tiếu mặt mày ủ rũ bên mép giường.

 

Ngọc Khê em gái, vươn vai lười biếng trèo lên giường: "Trong lòng khó chịu ?"

 

Lôi Tiếu gật đầu: "Vâng, bọn họ xa quá."

 

Ngọc Khê , ghi nhớ : "Được , ngủ !"

 

Lôi Tiếu tập tài liệu thêm nữa mới chịu xuống. Muốn chuyện với chị nhưng dám, chị sắp thi , cần nghỉ ngơi.

 

Sáng sớm hôm , Ngọc Khê đến trường từ sớm. Thi liền tù tì từ sáng đến tối, xong hết các môn, cả cô nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng cũng giải phóng.

 

Lôi Âm trong lòng ghen tị chúc mừng: "Thoát khỏi bể khổ ha."

 

Ngọc Khê chỉnh : "Dùng từ chính xác."

 

"Trong lòng tớ thì đó chính là thoát khỏi bể khổ. Tớ cũng thi , . Tớ , ở đây tớ học , ở đây tớ càng chán nản hơn, ngày nào cũng là sự dày vò."

 

Ngọc Khê vỗ vai Lôi Âm an ủi: "Cố gắng lên, chịu đựng thêm một tháng nữa thôi, lên năm tư là thoải mái ."

 

"Tớ cũng chỉ dùng niềm tin đó để chống đỡ bản thôi. Đi, tớ mời ăn cơm."

 

Ngọc Khê từ chối: "Mai Lôi Tiếu thi , tớ về sớm một chút."

 

Lôi Âm chớp mắt: "Nói cũng , tớ cũng là chị của con bé mà. Bao năm , thôi nào, tớ về cùng ."

 

Ngọc Khê : "Con bé nhất định sẽ vui lắm."

 

Miệng Lôi Âm vẫn cứng: "Tớ tha thứ cho nó nhé, tớ là để chuyện với thôi."

 

Ngọc Khê chiều theo ý bạn: "Được , gì cũng đúng hết."

 

Lôi Âm đến nhà, Lôi Tiếu vui mừng khôn xiết. Khóe miệng Lôi Âm nhếch lên nhưng sợ thấy nên cứ cố nhịn.

 

Lôi Âm chơi khá với Lôi Lạc, còn mang máy chơi game cho bé, nhưng riêng với Lôi Tiếu thì khúc mắc quá sâu. Hôm nay chủ động tiếp cận Lôi Tiếu là một bước tiến lớn .

 

Một đêm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Kỳ thi đại học, thời khắc quan trọng của lứa học sinh cấp ba, sự kiện lớn của cả nước đến.

 

Ngọc Khê và Niên Quân Mân cũng trải nghiệm cảm giác của các bậc phụ đưa con thi. Đưa Lôi Tiếu trường thi xong, ngoài cổng trường đông nghịt phụ đợi.

 

Niên Quân Mân kéo vợ chỗ râm mát: "Anh phát hiện nuôi con gái cũng đấy chứ, đúng là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, đỡ lo, gây rắc rối, thật ."

 

Ngọc Khê cũng thích con gái, nhưng thảo luận vấn đề với Niên Quân Mân, trong lòng ngày càng trong sáng: "Đi thôi, hôm nay mua nhiều thứ. Trưa nay về sớm chợ nấu cơm, đón Lôi Tiếu về."

 

Niên Quân Mân nhớ đến tờ danh sách dài dằng dặc vợ : "Mua nhiều quá đấy!"

 

Ngọc Khê tính toán: "Không nhiều , đồ dùng cho hai chúng đều mang theo. Hơn nữa, gió biển ngoài đảo thổi mạnh lắm, cũng ."

 

Niên Quân Mân nhớ hồi nhỏ, bụng ăn đủ no, thích nhất là mùa hè, mỗi thủy triều lên cao là lúc cải thiện bữa ăn: "Anh mong chờ, thể câu cá. Ừm, đồ cần mua đúng là ít."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-348-thuan-tuy.html.]

Ngọc Khê: "........ "

 

Ngồi xe, Ngọc Khê thấy Từ Nguyệt lủi thủi tới, cúi đầu bước trong, hề chút khí vui mừng hồi hộp nào.

 

Trường thi là do phân bổ, ít khi thi ngay tại trường học. Ngọc Khê thoáng qua thu hồi ánh mắt.

 

Ngọc Khê mua những đồ dùng dã ngoại. Ôn Vinh mang về khá nhiều thông tin, đảo nhà cửa vốn ít, điều kiện thực sự gian khổ.

 

Đến trung tâm thương mại, Ngọc Khê lấy danh sách , cứ thế chiếu theo mà mua: mũ, khăn quàng cổ, kem chống nắng, xịt khoáng, áo mưa, ủng mưa, lều trại, t.h.u.ố.c chống muỗi, các loại t.h.u.ố.c men cần thiết... đều là những thứ thể thiếu.

 

Niên Quân Mân cùng vợ, cũng thư giãn một chút. Lại về vùng biển, cơ hội hiếm nên mua ít cần câu và các loại ngư cụ, thề thốt đảm bảo: "Anh sẽ nấu cơm cho em ăn."

 

Ngọc Khê bĩu môi: "Em thấy chơi thì ."

 

Niên Quân Mân xòa: "Giống như thật nhỉ."

 

Ngọc Khê cúi đầu tiếp tục xem danh sách. Đồ dùng mua đủ, còn là đồ ăn. Đồ khô thì về quê mua cũng , trong thôn ít thích phơi đồ khô. Rau tươi chủ yếu để lâu, vẫn là rau khô lợi hơn.

 

Ngọc Khê còn mua thêm một ít sữa bột để uống bổ sung canxi.

 

Niên Quân Mân xách đồ xuống , Ngọc Khê tầng .

 

Niên Phong thấy Ngọc Khê. Ông ấn tượng sâu sắc với cô gái . Đi ngang qua Ngọc Khê, thấy đống đồ đạc lỉnh kỉnh, phần lớn là đồ dùng dã ngoại, ông lên tiếng: "Lại gặp ."

 

Ngọc Khê ngẩng đầu, cô nhớ : "Chào bác."

 

Niên Phong bật : "Nhiều đồ thế , cần tìm giúp mang xuống ?"

 

Nói thật, Ngọc Khê ấn tượng khá với đàn ông . Ông luôn ôn hòa, bình dị dễ gần, giọng điệu cũng hề gai góc: "Cảm ơn bác, vị hôn phu của cháu đang chuyển đồ ạ."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Niên Phong nhớ vị hôn phu: "Là bác lo thừa . Không Trịnh bận ?"

 

Ngọc Khê thầm nghĩ, bận thì Trịnh Mậu Nhiên cũng sẽ gặp của Tập đoàn Đông Phương , cô quá hiểu ông : "Cháu ạ, lâu cháu đến thăm ông ."

 

Niên Phong tỏ vẻ thất vọng, ông xung đột với Trịnh thị.

 

Bao năm lăn lộn thương trường, ông chuẩn. Tính cách của Trịnh Mậu Nhiên tuyệt đối chịu thiệt thòi: "Vậy phiền nữa, bác việc đây."

 

Ngọc Khê: "Vâng, chào bác."

 

Cô đợi một lúc Niên Quân Mân mới lên: "Sao lâu thế?"

 

Niên Quân Mân mím môi: "Anh thấy Uông Hàm, theo bà nhưng đến tầng 3 thì mất dấu."

 

Ngọc Khê: "Không nhầm chứ?"

 

"Sẽ nhầm . Anh đóng cửa xe thì thấy bà trung tâm thương mại. Tiếc là bà thang máy một bước, thấy thang máy dừng ở tầng 3."

 

Ngọc Khê suy đoán: "Chắc chắn bà phát hiện nên trốn ."

 

"Thôi kệ, hòa thượng chạy chứ miếu thì chạy , sớm muộn gì cũng tìm ."

 

Niên Phong đợi nửa ngày cũng thấy vợ , rõ ràng bảo một lát là về. Đợi thêm nửa tiếng nữa Uông Hàm mới tới.

 

Tim Uông Hàm đập thình thịch. Bà trốn trong nhà vệ sinh nữ nửa tiếng đồng hồ, dám ngoài, ngợm cũng ám mùi mấy dễ chịu.

 

Niên Phong ngửi thấy mùi lạ, cau mày: "Em khỏe ?"

 

Uông Hàm gật đầu: "Vâng, em thấy khó chịu, về thôi !"

 

Niên Phong sững sờ: "Không khảo sát nữa ?"

 

"Em lén xem qua , trong lòng nắm ."

 

Niên Phong thấy sắc mặt vợ trắng bệch, giống như đang giả vờ, quan tâm : "Chúng bệnh viện xem ."

 

Uông Hàm há miệng định gì đó thôi, nén lời từ chối xuống: "Được."

 

Uông Hàm tưởng rằng nửa tiếng Niên Quân Mân , nhưng khi đến cổng trung tâm thương mại, bước chân bà khựng .

Loading...