Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 350: Ngờ vực

Cập nhật lúc: 2025-12-18 00:45:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Niên Quân Mân lắc đầu: "Anh cũng , lúc về thì thấy bà đang ở bồn hoa lầu."

 

Ngọc Khê qua, Tôn Thiên Thiên trông t.h.ả.m quá, lớp trang điểm mặt lem luốc, đến mức nấc lên, nước mắt vẫn cứ tuôn như cần tiền.

 

Lôi Tiếu thấy tiếng động bèn : "Chị, chuyện gì thế ạ?"

 

"Không , em xem hành lý xem còn thiếu gì , đừng để sót đồ."

 

"Vâng ạ."

 

Niên Quân Mân xắn tay áo: "Anh nấu cơm đây, em trông chừng một chút."

 

"Được."

 

Đến khi Niên Quân Mân nấu cơm xong, Tôn Thiên Thiên mới ngừng , rửa mặt sạch sẽ. Bà ghế sofa với vẻ mặt "sống còn gì luyến tiếc", trong mắt tràn đầy bi thương, bất động, đôi mắt vô hồn.

 

Sau khi ly hôn, Tôn Thiên Thiên sống tự tại, đả kích gì mà nông nỗi .

 

Ngọc Khê thở dài: "Bà chứ?"

 

Giọng Tôn Thiên Thiên khàn đặc, đầu hỏi: "Quân Mân ?"

 

"Đang bưng bát đũa . Rốt cuộc bà ?"

 

Tôn Thiên Thiên đau đớn : "Mẹ thấy Niên Phong, ông cũng nhận . Mẹ định tiến lên chuyện, giải thích, nhưng ông thấy thì ánh mắt lạnh như băng. Mẹ thấy sự oán hận, ông hận , ông hận ... Rồi ông vội vàng lên xe bỏ ."

 

Niên Quân Mân nắm chặt mép bát: "Bà thấy ông ?"

 

Tôn Thiên Thiên sụt sịt mũi: " , thấy , thấy sự oán hận của ông . Năm đó cũng là nạn nhân mà, tại ông hận , tại giải thích mà trốn tránh , tại chứ?"

 

Ngọc Khê đưa khăn giấy qua. Bị cắm sừng như thế, đổi là ai cũng hận thôi.

 

Bên , Niên Phong đang ở trong thư phòng, lấy một bức ảnh cắt một nửa từ trong ngăn kéo. Ngón tay ông vuốt ve khuôn mặt phúng phính của bé trai trong ảnh. Đó là bức ảnh chụp năm con trai ba tuổi, bé bụ bẫm, cổ tay tròn lẳn như ngó sen.

 

Khuôn mặt Niên Phong trở nên nhu hòa, khóe miệng mỉm , nhưng ngay đó ánh mắt trở nên sắc bén, bàn tay nắm chặt . Bao nhiêu năm nay ông tìm kiếm thấy, vô tình gặp đàn bà đó.

 

Uông Hàm bước : "Anh ăn cơm ."

 

"Anh ăn."

 

Uông Hàm liếc mắt liền thấy bức ảnh, trong lòng thắt , bước tới hỏi: "Anh nhớ Quân Mân ?"

 

Niên Phong khựng vài giây mới trả lời: "Anh thấy Tôn Thiên Thiên. Anh hận bà , nếu thì gia đình hạnh phúc bao, con trai cũng sẽ lạc mất."

 

Móng tay Uông Hàm bấm lòng bàn tay. Tức thật, Niên Phong là nặng tình, Tôn Thiên Thiên càng gây đả kích lớn chứng tỏ trong lòng ông càng để ý. Ý của ông là nếu Tôn Thiên Thiên ngoại tình thì gia đình ông hạnh phúc, nghĩ đến bà .

 

Hồi tưởng kiếp , đúng , gia đình họ thực sự hạnh phúc. Hai còn một cô con gái, là con mọn khi về già, cả công ty ai cũng . Ông đàn ông , ngoại tình, một lòng hướng về gia đình.

 

hiện tại là bà , bà tuyệt đối cho phép ai phá hoại hạnh phúc : "Có một câu, em nên ."

 

"Câu gì?"

 

"Nhìn kỹ thì Quân Mân với cũng giống lắm."

 

Niên Phong là nho nhã lễ độ nhưng cũng khôn khéo, nếu bản lĩnh thì quản lý công ty: "Em con trai ?"

 

Uông Hàm khuôn mặt biểu cảm của chồng, trong lòng căng thẳng, vội vàng : "Không , ý em là... bé trong ảnh béo quá."

 

Niên Phong cúi đầu: " , nuôi béo mà. Em ngoài !"

 

Uông Hàm sững sờ: "Vâng."

 

Đợi vợ , Niên Phong vuốt ve bức ảnh, lẩm bẩm: "Mình thật ngốc, một phụ nữ con riêng, khúc mắc chứ."

 

Lại nghĩ đến chuyện ở trung tâm thương mại, rõ ràng bà đeo nhẫn. Sau đó ông ở cửa phòng ngủ, thấy Uông Hàm lấy chiếc nhẫn từ hộp trang sức giấu . Ông đột nhiên dậy.

 

Buổi tối, Tôn Thiên Thiên định về nhưng Ngọc Khê cho. Nhìn bộ dạng sống dở c.h.ế.t dở của bà, cô thật sự sợ xảy chuyện ngoài ý .

 

Niên Quân Mân hỏi: "Ngủ ?"

 

"Chưa, bà mở mắt trân trân trần nhà, thầm."

 

Niên Quân Mân: "Ít nhất cũng manh mối . Quanh khu trung tâm thương mại, gặp một thì sẽ còn gặp nữa, tuyệt đối ngẫu nhiên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-350-ngo-vuc.html.]

 

"Anh đúng. Tôn Thiên Thiên bảo đầu tiên bà nhận nhầm, hai đều ở cùng một chỗ thì sẽ còn gặp . Anh thủ đô ?"

 

Niên Quân Mân: "Anh sẽ nhờ để ý, tin tức sẽ báo cho . Anh chỉ sợ Niên Phong hận Tôn Thiên Thiên thấu xương, sợ bà chặn đường nên một chốc một lát sẽ xuất hiện nữa."

 

"Anh cũng lý."

 

Ngày hôm , Ngọc Khê đóng gói hành lý. Niên Quân Mân ngoài một chuyến mới về: "Tôn Thiên Thiên ?"

 

"Em tìm cho bà chút việc, đưa bà đến viện phúc lợi . Em thấy tâm trạng bà hơn nhiều, đang ở đó đấy!"

 

Ngọc Khê dừng tay một chút: "Như cũng , tiếp xúc nhiều với trẻ con cũng thể đổi tâm thái sống."

 

"Hành lý thu dọn xong ?"

 

"Cũng hòm hòm , mấy cái vali mua đều dùng tới, tổng cộng bốn cái."

 

Niên Quân Mân: "....... Không còn tưởng chuyển nhà đấy!"

 

Ngọc Khê mấy cái vali: " nhiều thật, là bớt một chút?"

 

"Vali bánh xe kéo tốn sức , cần bớt. Mai , trưa nay sang thăm mấy ông nội nhé."

 

"Vâng."

 

Hai Ngọc Khê cũng ăn trưa ở nhà, mua trái cây và đồ bổ, định sang ăn cơm bên nhà ông nội.

 

Ông nội Niên vui vẻ mặt: "Mau , ông đang nhắc đến hai đứa đây!"

 

Niên Quân Mân hỏi: "Ông nội Vương ạ?"

 

Ông nội Niên hừ một tiếng: "Từ khi ông bạn già của ông về nước là tâm hồn treo ngược cành cây, thường xuyên nhà, ngày nào cũng chơi với bạn."

 

Ngọc Khê thầm, ông nội Niên đang ghen tị đây mà. Hai ông già sống cùng bao năm, đột nhiên chen , trong lòng vui là .

 

Niên Quân Mân đặt trái cây xuống: "Mai bọn cháu , ít nhất cũng một hai tháng mới về, khi qua thăm các ông một chút."

 

Ông nội Niên: "Đã chuẩn xong hết ?"

 

Ngọc Khê hiệu cho Quân Mân chuyện, còn xuống bếp phụ giúp.

 

Niên Quân Mân gật đầu: "Xong xuôi cả ạ."

 

Ông nội Niên thấy Ngọc Khê bếp, nghển cổ theo hạ giọng : "Chân cháu cũng khỏi gần hẳn , ông ông bạn già bảo cháu chuẩn cũng hòm hòm , bao giờ thì cháu cho Tiểu Khê ?"

 

"Đợi thứ quỹ đạo cháu sẽ với cô ."

 

Ông nội Niên vỗ vai cháu trai: "Dù ngành nghề nào cũng cho , ông tin tưởng cháu."

 

Niên Quân Mân : "Vâng, cháu nhất định sẽ nên trò trống."

 

"Ha ha, , lắm."

 

Ăn trưa xong, vì gặp ông nội Vương nên hai Ngọc Khê cũng việc gì , quyết định về vội, đợi ăn tối xong .

 

Ông nội Vương về đến nhà khi trời sẩm tối. Ông nội Niên đen mặt: "Ông còn đường về cơ đấy."

 

" mời ông mà ông , giờ giở giọng chua lòm với ai thế."

 

Mặt ông nội Niên càng đen hơn: "Ai chua lòm chứ?"

 

Ông nội Vương mặc kệ ông bạn già, với hai đứa cháu: "Hai đứa đến từ bao giờ thế?"

 

Niên Quân Mân: "Bọn cháu đến từ trưa, qua thăm hai ông mai bọn cháu ."

 

Ông nội Vương: "Hai đứa việc chắc chắn, ông chẳng lo lắng cả. Quân Mân , chăm sóc cho Tiểu Khê nhé."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Niên Quân Mân: "Cháu sẽ thế ạ."

 

Ăn tối xong hai mới về nhà. Lôi Tiếu đang ở nhà : "Anh rể, trưa nay Lý Nham tìm , bảo gọi cho ."

 

"Được, cảm ơn em."

 

 

Loading...