Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 357: Hương vị ký ức

Cập nhật lúc: 2025-12-18 00:45:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Hối Hướng nhíu mày, cũng là lớn lên ở vùng biển nên hiểu rõ, với mây đen vần vũ và tốc độ gió như thế , tàu thuyền thể khơi .

 

Ngọc Khê tìm đến Ôn Vinh, đúng lúc xong và đang thu dọn đồ đạc: "Đàn chị, chị đến ."

 

"Chị định tìm nhà dân để xin ở nhờ, sợ là bão sắp tới ."

 

Ôn Vinh mới chỉ về bão báo đài, đáng sợ nên gật đầu lia lịa: "Vâng, ."

 

Niên Quân Mân đuổi theo Ngọc Khê: "Anh cùng em."

 

Vì vụ việc phát hiện vết m.á.u ở ngôi nhà cũ, dân làng đều hoảng loạn. Ai cũng ngốc, chuyện chẳng lành nên đều trốn trong nhà, dễ tìm họ.

 

Dân làng cũng sợ hãi nên thấy đông cũng an tâm hơn. Những nhà còn ở đây đều phòng trống, vì những căn nhà đều cho Từ Hối Hướng thuê đó .

 

Có nhà , thiết chuyển , đó đến hành lý. Mọi tất bật hơn hai tiếng đồng hồ, còn dựng thêm một cái lều trong sân nhà dân để chuyên nấu nướng.

 

Mọi thứ thu xếp xong thì mây đen ùn ùn kéo đến. Mưa to như trút nước từ trời giáng xuống, ào ào như ai cầm chậu nước hắt xuống. Mặc áo mưa một lúc là ướt sũng, chẳng tác dụng gì, mưa quất cũng đau rát.

 

Người già kinh nghiệm trong thôn bảo, sợ nhất là mưa dầm liên miên, khơi đ.á.n.h cá thì đừng hòng nghĩ tới.

 

Ôn Vinh hả hê: "Bên chắc đang ròng , bọn họ chẳng bao nhiêu đồ ăn. May mà chị và Quân Mân thành phố mua thêm, giờ chúng kẹt đây hơn mười ngày cũng chẳng sợ."

 

Ngọc Khê xong cũng thấy vui lây.

 

Từ Hối Hướng đang sa sầm mặt mày chằm chằm bầu trời đen kịt. Nghĩ đến việc chẳng còn bao nhiêu đồ ăn, bực bội thôi, kìm sự cáu gắt. Hắn sợ đói, sợ, sợ.

 

Đáng tiếc, hối hận thì muộn. Bao năm vùng biển, xem nhẹ thời tiết nơi .

 

Mưa to tầm tã suốt đêm, ở trong nhà cũng thể thấy tiếng sóng biển ầm ầm đập vách đá. Trước thiên nhiên hùng vĩ, con thật sự quá nhỏ bé.

 

Đặc biệt là ở hải đảo, cảm giác như đang lênh đênh một con thuyền khổng lồ, cực kỳ thiếu an .

 

Phần lớn trong đoàn đều là "vịt cạn", đây là đầu tiên thuyền, từng trải qua bão tố nên co ro trong phòng, chẳng dám nhúc nhích.

 

Ôn Vinh cũng chút sợ hãi: "Lần còn đáng sợ hơn em gặp ."

 

Ngọc Khê trấn an: "Không ."

 

Trong lòng Ôn Vinh nhẹ nhõm hơn một chút. Đàn chị lớn lên ở biển, chị bảo thì chắc chắn là .

 

Mưa to suốt một đêm, đến ban ngày mới ngớt một chút nhưng gió biển vẫn mạnh. Thời tiết như kéo dài suốt năm ngày.

 

Bên phía Ngọc Khê sống thoải mái, ăn uống đầy đủ, trái cây tráng miệng mỗi ngày thiếu. Mọi cũng quen dần với những ngày mưa gió, cùng trò chuyện, rảnh rỗi thì đ.á.n.h bài, thỉnh thoảng vang lên tiếng đùa vui vẻ.

 

Bên thì t.h.ả.m hại hơn. Họ mua lương thực của dân làng đủ ăn trong bốn ngày, nhưng khổ nỗi đông, đàn ông con trai sức ăn khỏe như hùm. Đến ngày thứ năm, dân làng bán lương thực cho họ nữa.

 

Ôn Vinh tuy cãi với bác cả nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho ông: "Đàn chị, chúng hấp bánh bao , em mang cho bác cả mấy cái."

 

Ngọc Khê ý kiến gì: "Đi thôi."

 

Nhân bánh bao là do Ngọc Khê nghĩ . Cô ăn từ nhỏ, nhân bánh do cô, bà Trịnh Cầm, sáng tạo độc đáo, đều từ hải sản, pha chế theo tỷ lệ riêng.

 

Ngọc Khê phụ giúp từ bé nên nắm tinh túy của món .

 

Bánh chín tới, Niên Quân Mân nhanh tay lấy một cái, chẳng sợ nóng, c.ắ.n một miếng to: "Lâu lắm ăn, chính là hương vị ."

 

Ngọc Khê mỉm : "Em với , ai ngon hơn?"

 

Niên Quân Mân đáp: "...... Ngon như , đều cùng một vị cả."

 

Ngọc Khê cũng tạm hài lòng, với : "Đừng khách sáo, mau nếm thử ."

 

Ôn Vinh ăn liền bốn cái mới no, tấm tắc khen ngon, đó gói sáu cái bánh bao , tranh thủ lúc mưa nhỏ mang sang cho bác cả.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Đạo diễn Ôn đang bát cơm trắng với vẻ mặt khổ sở, đến dưa muối cũng chẳng mà ăn, cuộc sống đúng là cực hình.

 

Ôn Vinh đẩy cửa bước : "Bác cả, cháu mang bánh bao cho bác đây, bác nếm thử , ngon lắm."

 

Đạo diễn Ôn hừ một tiếng. Thằng nhóc năm ngày nay béo hẳn , thì gầy cả một vòng. Ông định tỏ vẻ cứng rắn từ chối, nhưng cái bụng đói thành thật phản chủ, ông đưa tay nhận lấy.

 

Ôn Vinh hì hì, vẫy tay chào về: "Cháu về đây, còn ăn trái cây tráng miệng nữa!"

 

Đạo diễn Ôn: "........"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-357-huong-vi-ky-uc.html.]

 

Thằng ranh con , cố tình đến chọc tức ông đây mà.

 

Đợi Ôn Vinh , đạo diễn Ôn mấy cái bánh bao trong tay, mở đếm. Mọi trong phòng đều chằm chằm chỗ bánh bao, áp lực đè lên vai ông lớn. Ông dậy tìm Từ Hối Hướng.

 

Thức ăn của Từ Hối Hướng khá hơn một chút, còn thêm con cá khô. Nhìn thấy bánh bao, hỏi: "Cháu trai ông mang tới ?"

 

Đạo diễn Ôn gật đầu, chia cho Từ Hối Hướng ba cái: "Thơm lắm."

 

Từ Hối Hướng nuốt nước miếng đ.á.n.h ực một cái, cũng chẳng khách khí, cầm lấy c.ắ.n một miếng. Đồng t.ử co rút , nhân bánh c.ắ.n dở, nhiều loại hải sản. Hắn nuốt vội xuống c.ắ.n một miếng to nữa. Không sai, chính là hương vị , sẽ nhớ nhầm.

 

Đạo diễn Ôn đến ngây . Tổng giám đốc Từ bình thường ăn uống nho nhã, giờ ăn ngấu nghiến như hổ đói thế .

 

Đến cái cuối cùng, Từ Hối Hướng ăn nữa, nắm chặt trong tay hỏi: "Ai bánh bao ?"

 

Đạo diễn Ôn lắc đầu: " cũng , chắc là đầu bếp bên đó thôi!"

 

Người với đúng là thể so sánh. Nghĩ đến việc ngày nào cũng ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay sang từ bên , ông nuốt nước miếng, thầm cầu nguyện trời đừng mưa nữa.

 

Từ Hối Hướng chằm chằm cái bánh bao, chậm rãi ăn nốt miếng cuối cùng.

 

Buổi chiều, trời cuối cùng cũng tạnh ráo. Ngọc Khê ở trong nhà bí bách quá, kéo tay Niên Quân Mân: "Ra ngoài dạo chút ."

 

Niên Quân Mân lấy thêm áo khoác dày: "Mặc ấm , trời lạnh đấy."

 

Hai theo con đường nhỏ khỏi thôn. Không khí cơn mưa trong lành vô cùng. Ngọc Khê : "Chúng bờ biển xem ."

 

Niên Quân Mân gật đầu: "Được."

 

Nước biển dâng cao, thấy bãi cát nữa. Những chiếc thuyền đ.á.n.h cá neo đậu lắc lư theo sóng biển.

 

Niên Quân Mân nắm tay Ngọc Khê thấy lạnh ngắt: "Nên về ."

 

Ngọc Khê cong mắt : "Ở thêm chút nữa , ngày mai nước rút là xuống ."

 

Niên Quân Mân sợ vợ cảm, chiều theo ý cô, kéo tay cô về.

 

Ngọc Khê nũng nịu: "Tiểu Mân Mân, chúng thêm chút nữa mà, một chút thôi, mà, mà."

 

Tai Niên Quân Mân đỏ lên: "Đây là cách gọi gì thế?"

 

Ngọc Khê sờ sờ tai Quân Mân, ha ha: "Biệt danh yêu thương dành cho đấy."

 

Niên Quân Mân phát hiện vợ càng ngày càng nghịch ngợm: "Thôi , về nào."

 

"Không chịu , trừ phi cõng em."

 

Nói xong, Ngọc Khê nhớ chân khỏi hẳn: "Thôi bỏ , chúng bộ về."

 

Niên Quân Mân bật , xổm xuống: "Chân , chỉ là vận động mạnh thôi, cõng em một đoạn vẫn ."

 

Ngọc Khê nghi ngờ hỏi: "Thật ?"

 

Niên Quân Mân : "Đương nhiên là thật ."

 

Ngọc Khê cũng khách khí, leo lên lưng Niên Quân Mân, hai tay vòng qua cổ : "Đợi chúng già , em nổi nữa thì cõng em nhé, chúng cùng già ."

 

Niên Quân Mân cảm nhận ấm từ cơ thể vợ lưng, ánh mắt dịu dàng : "Được, nếu một ngày chân nữa, em dìu đấy nhé."

 

Ngọc Khê ôm chặt hơn. Niên Quân Mân hưởng thụ, nhưng một lúc thì kêu lên: "Vợ ơi, ngạt thở quá."

 

Ngọc Khê vội buông lỏng tay , khúc khích: "Em tổ chức đám cưới kiểu Trung Quốc, đến lúc đó cứ cõng em thế nhé."

 

Trong lòng Niên Quân Mân nóng lên: "Được."

 

Hai từ xa như hòa một, dường như ai thể chia cắt họ.

 

Ngọc Khê sợ tạo gánh nặng cho chân của Niên Quân Mân nên một lát liền nhảy xuống.

 

Hai lên sườn dốc thì giật , Từ Hối Hướng đó bao lâu .

 

Niên Quân Mân ghét ánh mắt của Từ Hối Hướng, bèn bước lên chắn mặt vợ.

 

 

Loading...