Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 374: Ăn vạ

Cập nhật lúc: 2025-12-18 07:28:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Niên Phong lúng túng Ngọc Khê. Ông thật ngờ Lữ Ngọc Khê về sớm như . Biết thế , ông chẳng suốt nửa tiếng đồng hồ.

 

Ngọc Khê sang Quân Mân, thấy vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh thì cũng yên tâm phần nào: "Em mua ít hải sản về, để em nấu cơm."

 

Niên Quân Mân liếc Niên Phong : "Lát nữa phụ em."

 

Ngọc Khê giày, đặt túi xuống, xách đồ ăn bếp nhưng tai vẫn dỏng lên ngóng động tĩnh bên ngoài.

 

Đến khi cô sạch xong tôm hùm đất mà bên ngoài vẫn im phăng phắc, cô khỏi giật khóe miệng. Hai định giao lưu bằng thần giao cách cảm ?

 

Niên Phong cánh cửa bếp mở toang, trong nhà giờ thêm , những lời sắp xếp sẵn trong đầu chẳng mở miệng thế nào. Ông cứ tưởng đủ bình tĩnh, nào ngờ con trai ông còn bình tĩnh hơn. Ánh mắt lạnh nhạt, dửng dưng như liên quan đến khiến lòng ông đau nhói.

 

Ông thật sự tổn thương con trai : "Bố sẽ điều tra rõ chân tướng, cho các con một lời giải thích thỏa đáng."

 

Niên Quân Mân ngước mắt lên, lạnh một tiếng: "Muộn ."

 

Trong lòng Niên Phong càng thêm đau đớn. là muộn thật, Tôn Thiên Thiên c.h.ế.t, con trai tổn thương, thứ đều lỡ dở. Ông hít sâu một : "Cho dù muộn, bố cũng cho các con một lời giải thích."

 

Niên Quân Mân mặt cảm xúc: "Vậy là ông tra ? Tin lời ?"

 

Niên Phong gật đầu. Càng điều tra ông càng kinh ngạc, càng điều tra ông càng thấu đầu ấp tay gối bên cạnh . Ông cũng cảm thấy đáng sợ, đôi khi còn thấy căm hận, nhưng dù bao nhiêu cảm xúc thì cũng chẳng đổi gì. Điều duy nhất ông thể là điều tra rõ chuyện.

 

Để linh hồn Tôn Thiên Thiên yên nghỉ, để trả công bằng cho con trai, đây là điều duy nhất ông thể lúc .

 

Còn việc nhận con trai, thái độ của nó, ông tự hy vọng. Mọi chuyện sẽ chẳng đến , hiểu lầm quá khó để tháo gỡ.

 

Niên Quân Mân ánh mắt kiên định của Niên Phong, trong lòng chút d.a.o động. Liệu thể mong chờ một chút ?

 

Niên Phong giấu Uông Hàm đến đây, điều tra rõ chân tướng ông bứt dây động rừng nên cần về: "Bố về đây."

 

Niên Quân Mân: "Khoan . Chuyện năm xưa ở ga tàu hỏa, Uông Hàm bỏ rơi, ông ?"

 

Niên Phong đầu : "Điều bố là con tự bỏ , tuyệt đối nửa lời dối trá."

 

Niên Quân Mân "ừ" một tiếng, thêm gì nữa.

 

Niên Phong thất vọng. Ông đưa bằng chứng, lời đến cũng vô dụng. Ông mở cửa bước , bóng lưng cô độc vô cùng.

 

Đợi , Ngọc Khê mới từ trong bếp bước : "Em tin lời Niên Phong ."

 

Niên Quân Mân : "Tại ?"

 

"Theo em tìm hiểu, Niên Phong là cương trực, trong mắt chứa nổi hạt cát. Nhìn thái độ của ông đối với Tôn Thiên Thiên là , ông dối."

 

Niên Quân Mân: "Nói như , nếu Niên Phong điều tra rõ chuyện thì sẽ ly hôn ?"

 

Trước Ngọc Khê dám chắc chắn điều gì, nhưng hôm nay Niên Phong , cô gật đầu: "80% là sẽ ly hôn."

 

Niên Quân Mân trầm ngâm: "Ông còn một đứa con trai nữa."

 

Ngọc Khê phân tích: "Năm xưa ông yêu bà bao nhiêu, mà vẫn chia tay với Tôn Thiên Thiên, chính là vì tính cách chấp nhận sự phản bội. Lần Uông Hàm tính kế từ đầu đến cuối, Niên Phong hận lắm chứ, ông sẽ chịu đựng . Còn về đứa con , ông bài học xương m.á.u , sẽ cách xử lý thỏa thôi."

 

Niên Quân Mân vợ phân tích đấy: "Em hiểu rõ ông từ bao giờ thế?"

 

"Không lòng của gì cả, em đều vì cả đấy. Em cất công điều tra, ăn cơm cũng hỏi qua Trịnh Mậu Nhiên . Đánh giá của Trịnh Mậu Nhiên thì em tin."

 

Niên Quân Mân bật , nhưng tâm trạng quả thực hơn nhiều. Anh và Tôn Thiên Thiên, đúng là cần một lời giải thích: "Để giúp em nấu cơm."

 

Ngọc Khê: "Anh , em tắm ."

 

"Được."

 

Niên Phong về đến nhà, thấy Uông Hàm đang ở đó: "Em đợi ở công ty mãi thấy , thế?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-374-an-va.html.]

Niên Phong giày: "Tâm trạng nên ngoài dạo chút thôi."

 

Uông Hàm cũng hỏi thêm nữa. Bà Tôn Thiên Thiên c.h.ế.t. Thấy chồng lên lầu, nụ mặt bà vụt tắt.

 

Niên Canh Tâm thắc mắc: "Mẹ, bố thế? Dạo lạ lắm."

 

Uông Hàm con trai: "Con đừng xen ."

 

Niên Canh Tâm mím môi. Gần đây bố đều kỳ quái, cho nó thì nó tự điều tra.

 

Thứ bảy, ông nội Vương gọi điện đến công ty tìm Ngọc Khê. Xử lý xong công việc, Ngọc Khê bắt taxi đến địa điểm hẹn. Xuống xe quanh, chỗ quen quá, trụ sở chính của Tập đoàn Đông Phương đây mà.

 

Ông nội Vương chống gậy đó, thấy Ngọc Khê liền vẫy tay: "Bên ."

 

Ngọc Khê vội chạy tới: "Ông nội, ông đến đây?"

 

Ông nội Vương chỉ tòa nhà cao tầng: "Ông tự gặp mặt Niên Phong."

 

Ngọc Khê chớp mắt: "Gặp kiểu gì ạ?"

 

Ông nội Vương ho khan một tiếng: "Mấy ngày nay ông cũng chẳng nhàn rỗi , điều tra Tập đoàn Đông Phương, cũng nhờ tìm hiểu . Ông cố ý đến đây chặn đường đấy. Lát nữa cháu cứ đợi ở gần đây thôi."

 

Ngọc Khê đôi mắt sáng lấp lánh của ông cụ. Rốt cuộc ông gọi cô đến gì? Để tăng thêm tự tin ?

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Ngọc Khê đuổi quán cà phê . Ngồi bên cửa sổ, vặn thể thấy cổng lớn của Tập đoàn Đông Phương, ông nội về phía đó.

 

Đợi một lúc, đoàn của Niên Phong . Chỉ thấy ông cụ chống gậy về phía , đến mặt thì đột nhiên ngã lăn đất. Ngọc Khê giật thon thót, phản ứng đầu tiên là định chạy tới, nhưng sững , đỡ trán. Ông nội đang ăn vạ đây mà.

 

Niên Phong cũng sững sờ, ngờ ông lão túm lấy ống quần . Cúi đầu ông cụ tóc bạc phơ, khuôn mặt ông chợt ngẩn , một cảm giác quen thuộc khó tả ùa đến. Ông đang định tự đỡ dậy.

 

Uông Hàm nhíu mày, kéo tay chồng , trừng mắt ông cụ: "Ông già , ăn vạ thì đổi chỗ khác mà diễn, mau ."

 

Ông nội Vương Uông Hàm, vốn dĩ ưa, vẻ mặt chán ghét cũng chẳng thèm che giấu, điều Uông Hàm tức điên lên.

 

Ngọc Khê ở xa, rõ mặt Uông Hàm, chỉ lo lắng cho ông nội.

 

Uông Hàm tức giận chỉ trợ lý: "Kéo ông ."

 

Ông nội Vương dù là ngã giả vờ thì cũng đau chứ bộ, tuổi cao sức yếu, dậy cũng khó khăn. Ông trừng mắt định động tay : "Đừng động , tự dậy . Đừng tưởng mấy đồng tiền dơ bẩn mà ghê gớm, ăn vạ cái nỗi gì, nực ."

 

Niên Phong ngơ ngác Uông Hàm, đáy mắt thoáng hiện sự châm chọc. Dịu dàng khả ái, lương thiện ư?

 

"Cụ ơi, cụ đừng giận, để cháu đỡ cụ dậy. Cụ thấy khỏe ở ạ?"

 

Ông nội Vương tự chấm điểm tối đa cho kỹ năng diễn xuất của , cơn giận cũng xuôi ít nhiều. Phẩm hạnh con trai cũng tệ. Chống gậy dậy, ỷ thế nhận , ông tranh thủ trả thù cho cháu trai, miệng lưỡi cũng sắc sảo gớm: "Trông thì đạo mạo t.ử tế mà tâm địa độc ác. Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rõ , cây gậy của các mua cũng mua ."

 

Uông Hàm tức nổ phổi. Trước mặt bao nhiêu cấp một lão già mắng xối xả như : "Ông lừa ai thế hả!"

 

Ông nội Vương khẩy: "Kẻ kiến thức thì vẫn kiến thức. Chàng trai trẻ, cũng đấy, nhưng quan hệ của hai tầm thường, mắt của thật sự lắm ."

 

Niên Phong liếc Uông Hàm, cụp mắt xuống. Uông Hàm mua ít đồ cổ về nhà, món nào cũng là hàng thật, tại nhận cây gậy của ông cụ chứ?

 

Ngọc Khê đợi thêm một lúc, chờ hết mới vội chạy tới: "Ông nội, ông chứ ạ!"

 

Tâm trạng ông nội Vương vô cùng: "Lần thì yên tâm ."

 

Ngọc Khê: "Cháu thấy Uông Hàm hậm hực phía , xảy chuyện gì thế ạ?"

 

Ông nội Vương kể sự tình. Trong lòng Ngọc Khê phấn khích vô cùng, mong chờ đến ngày nhận , sắc mặt Uông Hàm chắc chắn sẽ đặc sắc: "Ông nội, bao giờ thì nhận ạ?"

 

Ông nội Vương vuốt râu: "Không vội, phim truyền hình thứ hai mới chiếu, ông đợi Niên Phong tự tìm đến."

 

"Ông chắc chắn là bác sẽ tìm đến ?"

 

 

Loading...