Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 402: Ai cũng đừng hòng ngăn cản

Cập nhật lúc: 2025-12-18 09:23:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh á, tim sắt đá , khả năng chịu đòn cực cao."

 

Ngọc Khê bật , chuyện chính: "Em mua vé tàu , mai đưa họ về quê, mấy hôm nữa là em ."

 

Trong lòng Niên Quân Mân nỡ: "Về sớm nhé em."

 

"Vâng."

 

Niên Quân Mân học, Ngọc Khê vẫn còn đang kể cho Ngô Sương về Uông Hàm. Cô thể động nửa chiếc thẻ ngọc trúc , dễ rước họa , nhưng cũng đảm bảo Uông Hàm lấy nó.

 

Ngô Sương sớm tự bổ não đủ thứ chuyện, đảm bảo: "Em nhất định thấy bà là chạy ngay."

 

Ngọc Khê yên tâm về Uông Hàm. Cũng may đồ đạc nhà họ Ngô gửi hết , nhà cũng bán , giờ họ đang ở bệnh viện, Uông Hàm nhất thời cũng tìm thấy. Sáng mai là .

 

Đợi đến lúc Uông Hàm chuyện, chừng họ về đến quê . Nghĩ , Ngọc Khê nhịn mà hả hê.

 

Ngô Sương về bệnh viện . Ngọc Khê hẹn công ty nội thất, chốt bản vẽ thiết kế, chọn xong bản vẽ mới đến bệnh viện.

 

Vừa đến cổng bệnh viện, Ngọc Khê thấy xe của Trịnh Mậu Nhiên.

 

Nhiễm đặc trợ mở cửa xe: "Sao cô đến bệnh viện?"

 

"Còn , đến đây?"

 

"Ông chủ cảm cúm nên đến tiêm."

 

Ngọc Khê mới tin. Trịnh Mậu Nhiên bác sĩ riêng, trời lạnh thế đến bệnh viện tiêm á?

 

Chắc chắn là tìm đến đây, cố ý ở đây "tình cờ gặp gỡ" cô đây mà!

 

Ngọc Khê hỏi: "Không nghiêm trọng chứ?"

 

Nhiễm đặc trợ: "Không nghiêm trọng. Còn cô, đến bệnh viện?"

 

Ngọc Khê bĩu môi, Trịnh Mậu Nhiên chắc chắn điều tra xong xuôi : " mua cửa hàng thì gặp nhà họ Ngô, giúp họ chút việc nhỏ. Mai đưa họ về quê nên qua đây xem ."

 

Nhiễm đặc trợ: "Thế thì trùng hợp thật, để hỏi ông chủ."

 

Nhiễm đặc trợ mở cửa xe vài câu, Trịnh Mậu Nhiên bước , ho khan một tiếng: "Ta cũng xem thử."

 

Ngọc Khê thấy Ngọc Chi: "Ngọc Chi ạ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Nó học, đưa nó về thủ đô ."

 

Ngọc Khê mới để Trịnh Mậu Nhiên như ý: "Ông tiêm ạ, gặp mặt vội ."

 

Trịnh Mậu Nhiên chằm chằm Ngọc Khê: "Cô nhóc, cháu đoán !"

 

Ngọc Khê thấy còn gì thú vị nữa, cũng chẳng buồn giả vờ: "Ông theo Uông Hàm tìm đến đây chứ gì, hôm qua ông xác nhận từ chỗ Uông Hàm ."

 

Trịnh Mậu Nhiên ừ một tiếng: "Đưa qua đó gặp mặt một chút, thẻ ngọc trúc là của nhà họ Trịnh, nên vật quy nguyên chủ."

 

Ngọc Khê đa nghi , cô cứ cảm thấy lúc Trịnh Mậu Nhiên câu đó, ánh mắt ông liếc qua cô một cái nhanh. Đợi cô thì ông một bước.

 

Cô mặc kệ đa nghi , chỉ động nửa thẻ ngọc trúc là đúng.

 

Đến phòng bệnh, Trịnh Mậu Nhiên đợi Ngọc Khê giới thiệu mà tự luôn: "Ta là ông ngoại của Tiểu Khê, Ngô Thục Hiền là vợ ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-402-ai-cung-dung-hong-ngan-can.html.]

Ánh Trăng Dẫn Lối

Bốn nhà họ Ngô đều câu nệ. Ngô Thành Lập: "Chào ngài, chào ngài."

 

Ngọc Khê: "........"

 

Trịnh Mậu Nhiên tìm chỗ xuống: "Chuyện nhà các đều cả , Tiểu Khê xử lý ."

 

Ngô Thành Lập : " cảm ơn Ngọc Khê nhiều lắm."

 

Trịnh Mậu Nhiên thẳng vấn đề: "Nửa chiếc thẻ ngọc trúc đó vốn là vật của nhà họ Trịnh, hy vọng thể vật quy nguyên chủ. Ta sẽ đưa cho các một khoản tiền."

 

Ngô Thành Lập sững sờ: "Nhà họ Trịnh?"

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Ta cần thiết lừa các , vốn dĩ nó là vật của nhà họ Trịnh."

 

Ngô Thành Lập tin tưởng Lữ Ngọc Khê, giúp đỡ : "Có thật cháu?"

 

Ngọc Khê gật đầu: "Là thật ạ."

 

Ngô Thành Lập vẫy tay hiệu cho con gái lấy , cầm lấy nửa chiếc thẻ ngọc trúc từ tay con gái: "Nếu là của nhà họ Trịnh thì xin trả cho nhà họ Trịnh."

 

Trịnh Mậu Nhiên nhận lấy, lật xem. Nó mộc mạc, vẻ quý giá. Ông từng thấy đồ thật, xác nhận đây là đồ thật, nắm chặt trong tay: "Ta sẽ bồi thường cho các một khoản tiền."

 

Ngô Thành Lập xua tay: "Ngọc Khê giúp đỡ chúng , cần đưa thêm tiền nữa ạ."

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Vậy cũng ."

 

Ngọc Khê: "........"

 

Cho nên, Trịnh Mậu Nhiên chẳng tốn một xu, cô chạy vạy ngược xuôi, cuối cùng là giúp Trịnh Mậu Nhiên. Đây mới là chiến thắng lớn nhất!

 

Trịnh Mậu Nhiên cũng nhiều lời, dậy, chẳng thèm liếc mắt Ngô Sương lấy một cái, gọi Ngọc Khê: "Đi cùng tiêm."

 

Ngọc Khê "" một tiếng, vội vàng đuổi theo.

 

Trong phòng bệnh đơn, Trịnh Mậu Nhiên lấy nửa chiếc thẻ ngọc trúc . Ông cũng manh mối gì, hiệu cho Ngọc Khê xuống.

 

Trong lòng Trịnh Mậu Nhiên phức tạp. Ông thích con bé , nhưng đối với nó ông cũng sự đề phòng. Thẻ ngọc trúc biến mất dấu vết, ông tin là mất. Nhà họ Lữ nhiều tâm tư nhất chính là con bé , cẩn thận nhất cũng là nó, khả năng lớn là đang ở nó.

 

Ông thử Uông Hàm, đồng thời cũng là đang thử con bé . hôm nay ông lấy một nửa, con bé thật sự , tại chiếm của riêng, là ông nghĩ sai ?

 

Ngọc Khê bất động thanh sắc nhưng trong lòng sợ hãi. Trịnh Mậu Nhiên lúc lên tiếng thật đáng sợ, sẽ nghi ngờ đến cô chứ. Cẩn thận nhớ , điểm đáng ngờ nào, tất cả đều là trùng hợp, trái tim cô trở về lồng ngực.

 

Trịnh Mậu Nhiên cất thẻ ngọc trúc : "Lần may nhờ cháu. Nhà họ Ngô nhận lợi ích từ cháu, sẽ chuyển phần lợi ích đó cho cháu."

 

Ngọc Khê dám nhận, bỏng tay lắm: "Không cần ạ, cháu cũng là trùng hợp thôi. Ông lấy thẻ ngọc trúc thì cháu cũng sẽ giúp nhà họ Ngô mà."

 

Sau đó Ngọc Khê đổi chủ đề: "Ông thấy Ngô Sương giống bà ngoại ạ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên hừ một tiếng: "Chẳng giống tẹo nào."

 

Ngọc Khê cạn lời: "Khuôn mặt, cái mũi, rõ ràng là giống mà."

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Nông cạn. Nhớ kỹ khí chất, khí chất của một là độc nhất vô nhị, lớn lên giống cũng chỉ là cái vỏ ngoài thôi. Bà ngoại cháu dịu dàng, kiên cường còn cương liệt. Vừa cô bé yếu đuối, là hai khác ."

 

Ngọc Khê nhịn hỏi: "Ông nhất định yêu bà ngoại đúng ạ!"

 

Trịnh Mậu Nhiên cúi đầu. Ông yêu bà, cho nên ông bù đắp. Vốn dĩ nên chuộc tội, nhưng thấy hy vọng. Nắm chặt nửa chiếc thẻ ngọc trúc trong tay, cho dù chỉ một phần vạn hy vọng, ông cũng nắm bắt cho bằng , ai cũng đừng hòng ngăn cản ông.

 

 

Loading...