Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 412: Chuyển nhà

Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:22:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê : "Bởi vì chiếm diện tích lớn nên chia mét vuông cũng lớn, em gom hết một tầng lầu. Trước mắt ít thì đủ dùng. Em nghĩ, dù tòa nhà văn phòng cũng sẽ bán, em định đặt một ít, cũng là để chuẩn cho ."

 

Niên Quân Mân cần văn phòng, diện tích nhà tên cũng nhiều: "Tính cả phần của trong đó , sắp xếp ở cùng một tầng."

 

Ngọc Khê: "Anh cần ?"

 

Niên Quân Mân lắc đầu: "Không cần, chỗ đó quá nhỏ, công ty của cũng thích hợp đặt ở tòa nhà văn phòng."

 

Ngọc Khê tính toán diện tích, mắt cong cong: "Vậy em khách khí nhé."

 

Niên Quân Mân thấy vợ cũng vui lây: "Với thì cần khách khí."

 

Ông cụ Vương vui mừng vì tình cảm hai đứa : "Không phòng tân hôn thì dọn về đây ở."

 

Niên Quân Mân lắc đầu: "Đi bất tiện lắm, công ty ở gần trường học, chờ chuyển nhà ."

 

Niên Phong trong lòng tiếc nuối: "Ba, con dọn về ở, trông nhà cho ba."

 

Ông cụ Vương gật đầu: "Cũng . , hai đứa nhỏ về quê ăn Tết, con cũng cùng , xem nơi từng sống. Ở cùng Lữ gia bàn chuyện hôn sự của hai đứa, thể thì về ."

 

Niên Phong nhận lời ngay: "Vâng, con sắp xếp xong sẽ cùng về."

 

Giữa trưa cũng chẳng còn tâm trạng ăn cơm, Niên Phong đưa ông cụ Vương về, Ngọc Khê cùng Niên Quân Mân về nhà.

 

Trên đường về, Niên Quân Mân trầm mặc: "Anh ?"

 

Niên Quân Mân thôi, : "Không gì, đang nghĩ chuyện của Uông Hàm."

 

Ngọc Khê: "Anh cảm thấy Niên Phong xử lý ?"

 

"Xử lý khá . Ông nhanh chóng ly hôn, còn một điểm , cũng là gây phiền phức cho chúng . Anh ý kiến."

 

" em thấy cũng nụ nào."

 

"Chỉ là cảm khái thôi."

 

Ngọc Khê nghi ngờ, cô coi như là chuyện. Niên Quân Mân đầu tiên , cảm khái là điều chắc chắn.

 

Về đến nhà, Ngọc Thanh ăn cơm xong, tự nấu, còn để thừa một ít. Ngọc Khê nấu thêm mì sợi, cô và Niên Quân Mân ăn tạm một bữa cũng nghỉ ngơi mà lao công việc.

 

Sắp đến Tết, cô cả đang chuẩn của hồi môn. Ngọc Khê cũng đang hạch toán chia hoa hồng, mới tính một nửa thì sư phụ tới.

 

Ngọc Khê vội châm : "Sư phụ, thầy tới đây?"

 

Hách Phong tức giận : "Ta tới thì gặp con. Con xem, còn tưởng con học tài chính đấy!"

 

Ngọc Khê gượng. Nếu trọng sinh kỳ thi đại học, nhất định cô sẽ học tài chính, đáng tiếc thời gian trọng sinh đúng: "Con học biên kịch, là biên kịch ạ."

 

Hách Phong hừ một tiếng: "Nhớ rõ là . Con thiên phú, cũng gần đây bận, nhưng đừng quên chuyên ngành."

 

Ngọc Khê: "Nhớ , nhớ ạ. Chờ con tuyển , con sẽ rút lui."

 

Hách Phong hài lòng: "Ta tới tìm con, con nhớ đạo diễn Dương ?"

 

Ngọc Khê : "Con nhớ, ạ?"

 

Hách Phong : "Ông chuẩn một bộ phim truyền hình, chuyện với con, con hứng thú ?"

 

Ngọc Khê chỉ : "Con ?"

 

"Chính là con. Tác phẩm đầu tay của con thành công, ông xem kỹ và cảm thấy con . Bất quá cũng chốt là con, còn những khác. Ta cho con địa chỉ, đến buổi gặp mặt sẽ cho con bối cảnh câu chuyện, thử một tập xem ."

 

Ngọc Khê: "Con , sư phụ, thầy cho con địa chỉ, con nhất định ."

 

Hách Phong cũng đau lòng đồ : "Con cũng đừng để mệt quá, thật sự thì còn cơ hội khác."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-412-chuyen-nha.html.]

Ngọc Khê lắc đầu: "Cơ hội khó , mắt thấy sắp Tết, con cũng thời gian."

 

"Con tự cân nhắc là ."

 

Ngọc Khê tiễn sư phụ về, còn biếu thêm ít . Số đều do Vệ Dao mang về, cô thấy sư phụ thích. Hách Phong cũng từ chối, Ngọc Khê chỉ là đồ mà còn là cháu gái lớn.

 

Ngọc Khê tiễn xong, tiếp tục tính chia hoa hồng. Công ty điện ảnh và các sản phẩm ăn theo là nguồn thu lớn, các khoản đầu tư khác sinh lời nhiều. Riêng công ty điện ảnh, một bộ phim lãi hơn hai trăm vạn, đồ ăn theo càng cần .

 

Tính toán xong, năm nay cô, chị họ, còn Lôi Âm, ba chia hoa hồng, mỗi chia 150 vạn. Đây chỉ là tiền mặt chia hoa hồng, tính tài sản công ty gia tăng.

 

Trong lòng Ngọc Khê vui rạo rực, năm nay là một năm mùa. Đồng thời cũng cảm khái, tiền càng ngày càng mất giá, năm nay vật giá leo thang nhiều.

 

Cô lật xem bảng lương, năm nay tăng lương hai , tất cả các công ty đều tăng. Hiện tại lương nhân viên bình thường là 800, còn thợ thêu bậc thầy thì lương càng cao.

 

Mấy ngày , Ngọc Khê chuyển tiền chia hoa hồng tài khoản từng , phát thưởng cuối năm cho công ty. Năm nay hào phóng, thưởng một tháng lương, tiệc tất niên cũng đặt ở khách sạn.

 

Ngọc Khê cố ý đến nhà cô cả. Nhà cô cả chất đầy đồ đạc. Chu Linh Linh bất đắc dĩ sô pha: "Sao em tới đây?"

 

"Nhìn chị nhíu mày kìa, thế?"

 

Chu Linh Linh chỉ chăn hỷ: "Mẹ chị chuẩn nhiều quá. Trần Trì chồng cũng chuẩn ít. Nhà chị tổng cộng lớn, mà để hết . Chị bảo cô cả em là cần, cô cả đang giận chị đấy!"

 

Ngọc Khê : "Đây là tâm ý của cô cả, cô vẫn luôn mong chị kết hôn, đương nhiên gả chị thật vẻ vang. Không mang thì , cứ để tạm ở chỗ cô cả."

 

Chu Linh Linh : "Em tới để thăm chị nhỉ!"

 

Ngọc Khê: "Năm nay kiếm ít, em định mấy phần thưởng để chơi trò chơi bốc thăm trúng thưởng, qua đây bàn với chị xem nên chuẩn những gì."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Chu Linh Linh : "Năm nay kiếm đúng là ít, đều vui mừng. Giải nhất TV 24 inch, giải nhì một cái tủ lạnh, giải ba máy giặt, giải tư máy ghi âm, giải năm hai trăm đồng, em thấy thế nào?"

 

Ngọc Khê nhẩm tính giá: "Hơn một vạn, cũng tàm tạm. Năm nay thưởng cao như , sang năm bây giờ?"

 

Chu Linh Linh : "Sang năm TV nhất định loại inch lớn hơn, cái đó là ."

 

"Thật là. Trần Trì ? Sao thấy ?"

 

"Bận công việc , mấy ngày nữa xong việc bọn chị về quê ."

 

Ngọc Khê: "Được, chị về , em qua một thời gian nữa mới về, công việc công ty cũng xử lý hòm hòm ."

 

"Vất vả cho em."

 

"Trước đều là chị vất vả, chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tất cả em !"

 

Chu Linh Linh tít mắt: "Đừng quên, em là phù dâu của chị đấy."

 

"Nhớ mà."

 

"Lại quá nửa năm nữa là tới phiên em. Chị Lôi Âm kết hôn, lúc cô phù dâu cho em. Chờ cô kết hôn thì còn Lôi Tiếu."

 

Ngọc Khê vui vẻ: "Thật đúng là phù dâu thiếu. Thôi, em về đây."

 

Cô cả Lữ tới: "Tiểu Khê, cháu ăn cơm ?"

 

"Không ạ, cháu còn việc."

 

"Để cô tiễn cháu."

 

"Không cần cô cả, cô cứ việc !"

 

Ngọc Khê trở công ty, phái mua đồ. Việc mua sắm cũng tránh , nhân viên công ty đều , ai nấy xoa tay hầm hè hy vọng vận may tới.

 

Buổi tối về đến nhà, Ngọc Khê thấy nhà bên cạnh đang chuyển đồ, ngạc nhiên: "Chị ơi, đang ở chuyển nhà?"

 

"Nhà bán , mua em quen đấy."

 

 

Loading...