Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 415: Không xứng chức
Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:22:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê liếc Trần Trì. Cô cả thật là vô tư quá, lời hỏi ngay mặt !
Cô cả Lữ cũng phản ứng , gượng: "Cô chỉ lo lắng nên hỏi chút thôi."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Biểu cảm của Chu Linh Linh lên tất cả, ý kiến nhất định là .
Trần Trì: "Ba con gì . Chúng con về thủ đô là xong, Chu Quang Minh cũng dám tới đó, chỉ mượn cơ hội kiếm chác một khoản thôi."
Bà nội Lữ lên tiếng: "Hai đứa thiếu tiền, 5 vạn đồng cứ trả cho thông gia."
Lúc Chu Linh Linh mới lên tiếng: "Bà ngoại yên tâm, con trả cho ba chồng , tối hôm qua con tự đưa."
Bà nội Lữ vỗ tay cháu gái, việc .
Trịnh Cầm : "Được , Linh Linh nhất định đói , cơm canh xong cả , mau xuống ăn ."
Chu Linh Linh thật sự đói, tối qua giận dỗi thêm nghén nên ăn mấy, sáng cũng chẳng buồn ăn. Về đến nhà cơn giận nguôi ngoai, cơn thèm ăn tới.
Ngọc Khê cạnh chị họ, biểu cảm hận thể nuốt chửng cả cái bát. Mồ hôi lạnh trán Trần Trì túa , sợ trách móc chăm sóc cho vợ.
Chu Linh Linh chơi một lát, chiều liền về. Sắp Tết , nàng dâu mới ăn Tết ở nhà chồng.
Ngọc Khê về nhà, Ngô Sương ở cách vách chạy sang: "Cô ơi, phụ nữ em gặp ở trường đại học tìm đến em, lấy Ngọc Trúc Thiêm."
"Cháu chứ?"
Ngô Sương vỗ ngực, vẻ mặt như dọa: "Cháu . Cháu giải thích thế nào bà cũng tin, còn giằng co quần áo cháu. May mắn Ngô Hàn ở bên cạnh, liên tục chứng thực là đồ trả cho , bà mới cam lòng rời . Cô ơi, rốt cuộc bà gì ?"
Nói xong, Ngô Sương chằm chằm cô . Cô bé về nghĩ , Ngọc Trúc Thiêm nhất định là bảo bối.
Ngọc Khê: "Bà chỉ là đang tơ tưởng đến đồ của Trịnh gia thôi."
Ngô Sương tin lắm, nhưng đồ vật trả cho Trịnh gia, bà ý đồ gì cũng vô dụng. Hơn nữa cuộc sống ở đây , cô bé nghĩ nhiều nữa: "Cô cũng cẩn thận một chút, khi bà nhắc đến cô."
"Bà gì?"
"Nói cô luôn phá hỏng chuyện của bà , trong mắt đầy hận thù. Cháu thấy bà sẽ tìm cô gây phiền phức đấy."
Ngọc Khê: "Cô , cảm ơn cháu."
Ngô Sương : "Vâng."
Niên Quân Mân chờ Ngô Sương khỏi mới hỏi: "Vừa ở ngoài cửa thấy Ngọc Trúc Thiêm. Ngọc Trúc Thiêm gì ?"
Ngọc Khê cửa đóng, thôi cũng chẳng cần giấu: "Anh cũng nửa thanh Ngọc Trúc Thiêm, đó là đồ của Trịnh gia. Ngô Sương giữ nửa thanh, Trịnh Mậu Nhiên lấy về ."
Niên Quân Mân đương nhiên , nhưng nghĩ thông: "Tại Uông Hàm cũng Ngọc Trúc Thiêm?"
Ngọc Khê lắc đầu: "Em cũng ."
Niên Quân Mân chằm chằm vợ, tim đập thình thịch. Hắn quá hiểu vợ , chỉ một động tác nhỏ cũng cô thật. Trực giác mách bảo , nguồn cơn chính là ở Ngọc Trúc Thiêm.
Ngọc Khê đến tự nhiên, kéo tay Niên Quân Mân: "Đi, giúp bếp, chuẩn đồ ăn cho ngày 30 Tết."
Niên Quân Mân : "Được."
Đêm 30 Tết, năm đoàn viên, đông đủ nhất từ tới nay. Mọi năm Ngọc Chi sẽ nghịch ngợm đốt pháo, nhưng khi Trịnh Mậu Nhiên dạy dỗ, bé càng ngày càng dáng lớn.
Lữ Mãn : "Cũng may, năm nay mua là pháo hoa."
Trịnh Cầm : "Mẹ cũng mua ít, rằm tháng Giêng sẽ b.ắ.n ở quảng trường thôn, đáng tiếc các con xem ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-415-khong-xung-chuc.html.]
Ngọc Khê hỏi: "Sao mua nhiều pháo hoa thế ạ?"
Trịnh Cầm giải thích: "Các nhà máy quanh đây đều góp vốn, năm nay hoa đăng ở đây, tiền hoa đăng nên mua thêm pháo hoa."
Ngọc Khê mừng cho quê hương, ngày càng phát triển.
Mùng 2 Tết, Ngọc Khê và Niên Quân Mân đón Niên Phong. Niên Phong mang theo hai vali hành lý. Ngồi trong xe, ông bắt đầu lục lọi vali, lấy rượu và , mở miệng : "Mấy thứ đều là nhờ kiếm đấy."
Ông đều nỡ dùng, những thứ nhất định sẽ thất lễ. Cứ nghĩ đến việc đối phương nuôi dưỡng con trai bao năm, đặc biệt là những ngày tháng khổ cực nhất cũng bỏ rơi nó, ông cảm thấy tự tin khi đối mặt.
Ngọc Khê loạt rượu danh tiếng, nỡ đả kích. Cha cô đối với rượu thật sự quá chú trọng.
Niên Phong hỏi: "Chừng đủ , cần mua thêm gì ?"
Niên Quân Mân giật giật khóe miệng: "Đủ ."
Niên Phong mới thở phào nhẹ nhõm, đủ là , ông thật sự sợ thất lễ.
Đến thôn, Niên Phong trố mắt . Ông cũng từng thấy ít ngôi làng, trong ấn tượng chỉ sự cũ nát, nhưng nơi quá khác biệt, nhiều nhà mới, đường xá cũng tu sửa.
Đến cửa nhà, Trịnh Cầm và Lữ Mãn đón. Trịnh Cầm đối với Niên Phong chút ý kiến, nhưng rốt cuộc sắp thành thông gia, bà nén bất mãn, : "Đường xa tới đây, mau nhà."
Niên Phong câu nệ, đối phương chỉ là thông gia tương lai mà còn là ân nhân cứu mạng của con trai. Vào nhà đặt đồ xuống, ông cúi Trịnh Cầm: "Khi Quân Mân còn nhỏ, cảm ơn bà chăm sóc. Không bà thì Quân Mân ngày hôm nay. Đều do cha xứng chức, cảm ơn bà."
Trong lòng Trịnh Cầm bĩu môi, còn mắt mù xứng chức cơ đấy. ngoài mặt bà hiệu cho chồng đỡ dậy: " coi Quân Mân như con ruột, ông cần cảm ơn, mau lên ."
Niên Phong dậy: "Cảm ơn là việc nên . Ông bà coi Quân Mân như con ruột, cũng coi Tiểu Khê như con gái ruột."
Trịnh Cầm : " , hy vọng ông cũng . Nhà chúng hai thằng con trai nhưng chỉ một mụn con gái, từ nhỏ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nó chịu ủy khuất , tính tình , ông cũng đừng chấp nhặt với nó."
Niên Phong Lữ Ngọc Khê. Vị tính tình ông sớm kiến thức qua. Trong lòng hụt hẫng, ông bố chồng cũng chẳng lên mặt , con trai còn nhận ông, cho dù nhận thì ông cũng thấp hơn con một bậc: "Tiểu Khê , thông minh, hào sảng."
Trịnh Cầm tiếp lời, con nhà thế nào chả : "Không khoe , chứ Tiểu Khê nhà tâm địa thiện lương, chính trực, xinh ......."
Dù thì Trịnh Cầm hận thể dùng hết các từ ngữ nhất lên con gái.
Niên Phong: "........"
Hình như ông mở đầu sai !
Ngọc Khê da mặt dày hơn ít, tít mắt . Mẹ khen cô, cô đặc biệt thích .
Lữ Mãn ho khan một tiếng, ý bảo vợ thế là đủ .
Trịnh Cầm dừng , hỏi Niên Phong: " , ông đồng ý ?"
Niên Phong: "...... Đồng ý."
Trịnh Cầm tít mắt: "Thế mới đúng chứ. Hai đứa nhỏ đều ở đây, ý định của ông chúng cũng . Đây là lịch, chọn mấy ngày lành, ông xem thử ."
Niên Phong nhận lấy, lật xem, quả thực đều là ngày . Ông con trai, Niên Quân Mân cũng đang chằm chằm lịch, thấy ông càng lật về thì nụ càng ít . Ông , chỉ ngày sớm nhất: " thấy ngày 20 tháng 6 , chốt ngày !"
Niên Quân Mân , Niên Phong cũng vui vẻ.
Trịnh Cầm chút hài lòng lắm, giữ con gái thêm vài tháng, nhưng Quân Mân, thôi thì thằng bé cũng dễ dàng gì: "Vậy thì ngày 20 tháng 6."
"Cái gì ngày 20 tháng 6?"
Trịnh Mậu Nhiên đẩy cửa bước , vặn thấy ngày 20.