Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 466: Nhận nuôi

Cập nhật lúc: 2025-12-19 04:56:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vương Bân sớm phát hiện , “Được, ngay đây.”

 

Ngọc Khê dặn dò xong mới trở phòng bệnh. Cậu bé thể cứ ở trần mãi như , Ngọc Khê nhờ Hà Tình trông chừng ngoài. Nơi là trung tâm thành phố, cửa hàng cũng nhiều, nhưng đường phố thì thấy phát triển nhanh bằng quê cô.

 

Ngọc Khê mua vài bộ quần áo, tất và giày, thêm ít trái cây mới bệnh viện.

 

Hà Tình đang trò chuyện với khác, ngủ say. “Chị, chị về .”

 

Ngọc Khê đặt đồ xuống, ngước bình truyền dịch, vẫn còn một nửa. Cô lấy quần áo : “Mặc đồ cho thằng bé , mặc gì . Không điều kiện tắm rửa, cứ mặc tạm .”

 

Hà Tình dậy: “Để em cho, chị mau nghỉ ngơi chút .”

 

“Cùng , kẻo đ.á.n.h thức thằng bé.”

 

Hai quần áo mất ba phút, áo mặc . Chờ truyền dịch xong, bận rộn một hồi Ngọc Khê cũng thấy mệt, tìm ghế xuống, ngắm bé. Giữa với đúng là chú trọng cái duyên.

 

Tuy bé gầy gò nhưng Ngọc Khê thích. Vừa bình truyền dịch, cô lấy trái cây : “Tiểu Tình, rửa trái cây .”

 

“Vâng.”

 

Ngọc Khê xong đồng hồ, 40 phút trôi qua, Vương Bân vẫn về?

 

Hà Tình rửa trái cây xong : “Chị họ, chị ăn chút lót .”

 

Thật cô bé bảo chị ngoài nghỉ ngơi, ở đây cô bé trông nom là , sợ chị họ lây cảm cúm. thấy chị họ ý định , lời đến miệng nuốt xuống.

 

Ngọc Khê cầm quả táo: “Em cũng ăn .”

 

Hà Tình c.ắ.n miếng táo: “Chị họ, thằng bé tính đây?”

 

“Đợi xem công an điều tra thế nào .”

 

Hà Tình: “Tên của thằng bé cũng là giả, Lý Nhị Lâm, tên gì mà lạ thế, cũng công an tra .”

 

Ngọc Khê thở dài. Bất cập của việc thông tin phát triển là hộ khẩu đầy đủ, tìm kiếm tư liệu khó. Đứa bé ấn tượng gì về quá khứ, càng khó hơn.

 

Truyền dịch xong cũng đến trưa, Vương Bân vẫn về, xem lái xe về thôn điều tra .

 

Cậu bé vẫn tỉnh. Bụng Ngọc Khê kêu ùng ục, cô dậy: “Chị mua chút đồ ăn, lát nữa mang về cho hai .”

 

Hà Tình ăn lắm: “Mua cho em bát hoành thánh ạ!”

 

“Được.”

 

Ngọc Khê đến quán cháo, cô cũng ăn hoành thánh, mua thêm một bát mang về, cuối cùng mua cho bé phần cháo rau củ và mấy cái bánh bao.

 

Lúc cô về thì tỉnh, áo mặc , đang dựa đầu giường gặm táo. Nhìn thấy Ngọc Khê, mắt bé sáng rực lên: “Cô ơi.”

 

Ngọc Khê giơ hộp cơm lên, : “Đói , mau ăn cơm !”

 

Cậu bé vẻ ngại ngùng, nhận lấy đôi đũa: “Cháu cảm ơn cô.”

 

Ngọc Khê xoa đầu bé: “Ngoan.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-466-nhan-nuoi.html.]

 

Điện thoại di động vang lên, trong phòng bệnh đều sững sờ, chằm chằm Ngọc Khê lấy điện thoại . Ngọc Khê gặp cảnh nhiều nhưng vẫn quen, ngoài máy: “Quân Mân.”

 

Niên Quân Mân hỏi: “Đi khám t.h.a.i em?”

 

“Rồi, chỉ đều bình thường, con khỏe mạnh.”

 

Niên Quân Mân nhếch khóe miệng: “Vậy là , vất vả cho em.”

 

“Không vất vả . Anh ăn cơm ?”

 

Niên Quân Mân đang ở sảnh chờ sân bay: “Anh ăn , về thủ đô hai ngày.”

 

Ngọc Khê đoán ngay tâm tư của Niên Quân Mân: “Em .”

 

“Chăm sóc bản cho nhé.”

 

“Vâng.”

 

Hai vợ chồng thêm vài câu cúp máy. Niên Quân Mân bắt chuyến bay, tan học là chạy thẳng sân bay, dối là ăn cơm.

 

Ngọc Khê cất điện thoại, xoa bụng. Bụng nhô lên, do bận rộn nên cô béo lên mấy, gọn gàng nên bụng nhỏ lộ rõ.

 

Trở phòng bệnh, Hà Tình và bé đang ăn cơm. Ăn xong, cơn sốt cũng lui, tinh thần bé khá hơn nhưng cũng càng thêm thấp thỏm. Đã hơn một năm cảm nhận sự ấm áp, giờ quan tâm thế , bé sợ những ngày tháng .

 

bé cũng tự phận. Cô lái chiếc xe nhỏ mà các bậc trưởng bối trong thôn cả đời từng thấy, ăn mặc sang trọng, đối với bé chắc cũng chỉ là thương hại. Ánh mắt hy vọng của bé ảm đạm dần.

 

Vương Bân trở về lúc hai giờ chiều, công an cùng. Ngọc Khê chút khó hiểu: “Công an cùng ?”

 

Vương Bân bé, xuống : “Chị dâu, sáng nay chúng thôn, điều tra thế của Lý Nhị Lâm . Không bắt cóc, đứa bé là con nuôi.”

 

Ngọc Khê ngẩn , cô cứ nghĩ là bắt cóc: “Con nuôi?”

 

Vương Bân gật đầu: “Vâng, chúng gặp bà nội và gia đình chú của thằng bé, cả thôn đều thể chứng. Giấy tờ nhận nuôi cũng đầy đủ thủ tục. Công an tra đúng là nhận nuôi, bốn năm .”

 

Ngọc Khê nhận lấy giấy chứng nhận Vương Bân lấy từ trong túi , đây là do Cục Công an cấp, xác nhận việc nhận nuôi. Cô đưa cho Hà Tình đang sốt ruột: “Cha nuôi của thằng bé ?”

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Vương Bân thở dài: “Mất , t.a.i n.ạ.n xe cộ mất cách đây một năm. Hai vợ chồng thuê bên ngoài, chồng thương tay nên thể tiếp tục việc, về quê. Năm ngoái đ.á.n.h xe bò thì xe tải lớn đ.â.m lật, cả hai vợ chồng c.h.ế.t ngay tại chỗ, chỉ còn đứa bé .”

 

Ngọc Khê bé, bé cúi đầu im lặng, xem là sự thật. Lúc đầu cô hỏi thông tin, bé chỉ tên chứ gì thêm. Giờ cô hiểu tại chổi, cô thể đoán những chuyện xảy đó: “Cho nên, nhà họ Lý đuổi thằng bé khỏi nhà?”

 

Vương Bân gật đầu: “Vợ chồng cả nhà họ Lý là , tiếc là chồng sinh con nên mới nhận nuôi. Người nhà họ Lý , đặc biệt là bà cụ, cho rằng nhận con của em trai con thừa tự còn hơn nuôi ngoài cùng huyết thống. Tiếc là hai vợ chồng , mâu thuẫn càng sâu. Sau tai nạn, nhà họ Lý cho rằng đứa bé là chổi, đuổi khỏi nhà, quan tâm nữa. Hơn một năm nay thằng bé sống nhờ cơm của hàng xóm láng giềng.”

 

Ngọc Khê cảm thấy, hơn một năm qua đứa bé thể lớn lên bình an, trong thôn cũng là những thiện tâm.

 

Hà Tình tức giận: “Mê tín! Tai nạn xe cộ thể đổ lên đầu đứa trẻ . Em thấy nhà họ Lý dã tâm thì đúng hơn. Tai nạn xe cộ chắc chắn bồi thường ít tiền, bọn họ chiếm đoạt riêng. Tâm địa thật độc ác, đứa bé nhỏ như mà để tự sinh tự diệt, khác gì mưu sát . Người của Cục Công an thế nào?”

 

Vương Bân thở dài: “Đứa bé đích xác tồn tại quan hệ nhận nuôi. Tuy rằng thuộc về ngược đãi nhưng pháp luật hiện tại kiện , thật sự bọn họ. Lại suy xét đến tương lai của đứa bé, giáo d.ụ.c và phạt tiền thôi. Thái độ nhận của họ cũng , nhưng tuyệt nhiên nhắc đến chuyện thăm nom thằng bé. thấy trong lòng họ hận thằng bé đến mức nào !”

 

Hà Tình sững sờ: “Vậy bây giờ?”

 

Ngọc Khê cũng bé. Cậu bé vẫn luôn im lặng, chuyện như chuyện của , khiến mà xót xa. Đứa bé thể về đó nữa: “Thằng bé nhận nuôi ở ?”

 

Vương Bân : “Kể cũng khéo, đứa bé nhận nuôi ở thủ đô.”

Loading...