Những Ngày Chúng Ta Giấu Trái Tim - Chương 2 - Những vết xước không nhìn thấy
Cập nhật lúc: 2025-11-03 12:39:51
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
(Góc của Lâm Ngạn)
Buổi sáng thứ ba của tháng Chín, Thượng Hải mưa.
Dù chỉ là cơn mưa nhẹ, nhưng cái lạnh len tận đầu ngón tay. Mùi đất ẩm và sắt gỉ phảng phất sân trường. Từng giọt nước nhỏ từ mái hiên, rơi xuống nền gạch đỏ, vỡ tan thành hàng trăm đốm sáng li ti.
đến lớp sớm, theo thói quen. khi đẩy cửa , ở bàn cạnh cửa sổ.
Tần Dịch.
Cậu im, lưng thẳng, tay đặt bàn, ngoài trời. Mưa phản chiếu trong đôi mắt đen sâu của , như thể trong đó cả một thế giới riêng mà khác phép bước .
, cố nhẹ giọng:
“Cậu đến sớm nhỉ.”
Cậu sang, chỉ gật đầu.
“Ừ. Quen .”
kéo ghế, xuống. Không khí giữa chúng im ắng, chỉ còn tiếng mưa khẽ gõ lên khung cửa. nên gì, chỉ vô thức bàn tay — những khớp ngón tay gầy, mảnh, nhưng đầy vết chai.
“Cậu nhanh thật, hôm qua tớ mà sợ.”
Tần Dịch nhún vai.
“Thói quen thôi.”
“Thói quen từ Tam Trung ?”
Cậu khựng . Mắt thoáng tối .
“… Ừ.”
Không khí bỗng như đông cứng. định đổi đề tài, nhưng khi kịp , chuông lớp vang lên. Tiếng học sinh rầm rập ngoài hành lang khiến nuốt câu hỏi ngược trong.
Buổi học hôm đó, trời vẫn mưa, mưa rả rích như dải nhạc nền cho cả ngày.
lén Tần Dịch vài . Cậu vẫn im, mắt dán sách, tay liên tục, một giây ngơi nghỉ. Có lẽ nếu kỹ, sẽ nghĩ đang .
thấy. Ở nơi khóe mắt , thứ gì đó mệt mỏi hơn cả việc thích nghi — như thể còn tin việc thể thuộc về bất kỳ nơi nào.
Giờ chơi, khi lớp bắt đầu ồn ào, dậy hành lang. Gió lạnh phả qua mặt, mang theo mùi bụi phấn lẫn nước mưa. cúi xuống, thấy gầm bàn của Tần Dịch rơi một quyển sổ nhỏ.
nhặt lên. Bìa màu xám, cũ, mép giấy ướt. Không tên.
Chỉ là một cuốn sổ tay, bình thường như trăm cuốn khác. khi lỡ tay mở , thấy dòng chữ đầu tiên, mực còn lem:
“Ngày đầu tiên ở Nam Hoa. Có chuyện với .”
lặng.
Dòng chữ , nhưng chật chội, ngổn ngang như kìm nén lâu ngày.
thêm. Vội vàng đóng , đặt lên bàn . tim thì cứ đập thình thịch, như điều sai.
hiểu , chỉ vài dòng thôi, khiến thấy nghèn nghẹn ở ngực.
Chiều hôm đó, trời quang dần.
Khi tan học, vẫn im, vội về như . gần.
“Cậu về ?”
“Chờ mưa tạnh hẳn.”
“Giờ tạnh mà.”
Tần Dịch ngẩng lên, mắt chạm mắt . Dưới nắng chiều, đôi mắt còn lạnh, mà như hồ nước bão — yên lặng nhưng sâu thẳm đến mức đáng sợ.
“Cậu sợ mưa ?”
hỏi.
Cậu trả lời ngay, chỉ khẽ , giọng mỏng như gió:
“Không. mưa dễ nhớ những chuyện nên nhớ.”
im. Lần đầu tiên, thấy một bình tĩnh, như đang gồng để vỡ .
Hôm , cô Trương gọi ngoài trong giờ chơi.
“Lâm Ngạn, em gần Tần Dịch đúng ?”
“Dạ.”
“Cô nhờ em để ý bạn một chút. Bạn là học sinh chuyển trường giữa chừng, tính tình vẻ khó gần.”
“Dạ.”
Cô do dự vài giây thêm, thấp giọng hơn:
“Tam Trung vốn nổi tiếng phức tạp. Nghe đây em từng gây chuyện.”
im, gật đầu, gì. trong lòng, thấy khó chịu.
thích cái kiểu dán nhãn ai đó chỉ bằng quá khứ. Cái ánh đầy phán xét — từng thấy nó nhiều trong mắt lớn.
Khi trở lớp, Tần Dịch đang sách. tự hỏi thấy gì . khi bước đến, chỉ khẽ :
“Cô Trương bảo gì ?”
sững .
“Sao ?”
“Thấy ánh mắt cô.”
“…”
Cậu ngẩng lên, ánh bình thản đến mức trống rỗng.
“Không . Ở cũng thôi.”
Câu đó nhẹ như gió, nhưng nặng đến mức đáp bằng gì.
Chiều hôm , chúng cùng trực nhật.
lau bảng, quét sàn. Hai , hai im lặng song song.
“Tần Dịch …”
“Gì?”
“Cậu thích ở đây ?”
Cậu dừng , chống chổi, .
“Cậu thật sự thật ?”
“Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-2-nhung-vet-xuoc-khong-nhin-thay.html.]
“Không. Ở cũng cả. Chỉ là chỗ tạm thời.”
“Cậu định chuyển nữa ?”
“Có thể. Nếu chuyện như .”
c.ắ.n môi.
“Như … là ?”
Cậu đáp.
Thay đó, chỉ ngoài cửa sổ. Bầu trời nhạt màu, mây xám loang thành từng dải dài. Cả khung cảnh như bức ảnh đen trắng.
“Cậu từng ghét vô cớ ?”
Giọng trầm.
“Tớ thì . Một một . Đến mức , ghét tớ mà tớ còn chẳng thấy gì nữa. Chỉ thấy mệt.”
siết chặt khăn lau, cảm giác thứ gì đó siết trong ngực.
“Tại họ —”
“Vì khác họ.”
Cậu ngắt lời.
“Vì cách giả vờ.”
gì. Cái cách Tần Dịch — bình thản, than vãn, oán hận — khiến thấy sợ. Sợ bởi đằng nó là một sự tổn thương quá sâu, sâu đến mức biến thành yên lặng.
Tối hôm đó, về nhà.
Bữa cơm gia đình vẫn như khi — hảo đến mức ngột ngạt.
Ba về kế hoạch kinh doanh, về lễ kỷ niệm của trường.
“Con lớp bạn mới ?” hỏi.
“Dạ.”
“Bạn đó chuyển từ Tam Trung hả? Mẹ bảo trường đó học sinh cá biệt.”
“Cậu … tệ như .”
“Con với bạn đó ?”
“… Con chỉ cạnh thôi.”
“Vậy thì . Con nên giữ cách, kẻo lôi kéo mấy chuyện .”
im.
Mỗi giọng đó, là nên cãi.
lòng nhói lên. Tại họ cứ nghĩ ai cũng chỉ là “chuyện ”?
Sau bữa ăn, lên giường, lấy điện thoại.
Mở khung chat trống, dòng chữ “Tần Dịch” lưu .
gõ vài chữ:
“Mai đến sớm ?”
Rồi xóa.
Gõ :
“Nếu mai mưa, đừng quên mang ô.”
Rồi xóa.
Cuối cùng, chỉ để trắng.
Màn hình tắt, bóng phản chiếu đó, lạc lõng.
Hôm , đến lớp, thấy ghế bên cạnh trống.
Cặp Tần Dịch vẫn ở đó, nhưng thì .
Cô Trương gọi lên phòng giám thị.
Lát , trở , áo đồng phục dính vài vệt nước, tóc rối. Không ai hỏi, cũng ai dám. ánh thì vẫn thế — soi mói, hiếu kỳ, khinh khỉnh.
Giờ chơi, thấy trường, một ở bậc đá, xuống nền sân ướt.
bước , cầm theo chai nước.
“Cậu ?”
Cậu lên.
“Tớ quen .”
“Có gì thì với tớ .”
“Không cần.”
“—”
“Lâm Ngạn.”
Giọng cắt ngang, trầm, chậm, gần như nén .
“Cậu quá. Đừng lãng phí nó như tớ.”
sững .
Cậu dậy, rời , để chiếc bóng dài nền đất ướt.
theo. Không vì , trong n.g.ự.c , thứ gì đó nứt — nhỏ thôi, nhưng rõ.
Tối.
Trời đổ mưa.
mở cửa sổ, xuống đường, thấy co ro chạy qua, ô nghiêng, áo ướt. Trong vô thức, nghĩ đến Tần Dịch — mang ô , đang lạnh , đang một như tối hôm qua .
Mẹ gọi xuống ăn hoa quả, nhưng mệt.
Đèn trong phòng tắt dần, chỉ còn ánh sáng của thành phố phản chiếu lên trần nhà.
đó, ngủ , tim đập nhanh hơn thường lệ.
Một như — khiến khác để tâm đến thế?
Hay là… vốn để tâm từ ngày đầu tiên thấy đôi mắt , trong lớp học ngập ánh đèn nhợt nhạt ?
“Có những , chỉ cần xuất hiện thôi, khiến thế giới của chệch khỏi quỹ đạo cũ. một khi bước gần hơn, mới nhận , họ mang theo cả vực sâu.”